Bào thai quỷ mà ông cụ Tôn nói tới này tôi còn chưa từng nghe tới, nhưng trên thế giới này thiếu gì chuyện kỳ lạ cơ chứ. Nếu ông cụ Tôn đã kể thì chắc chắn là quả thực trên đời có thứ như vậy.
"Vậy rốt cuộc bào thai quỷ này là người hay là quỷ?"
Câu hỏi của tôi nghe có vẻ rất ngớ ngẩn.
Nhưng từ những gì mà ông cụ Tôn vừa miêu tả thì tôi phát hiện bào thai quỷ này không chỉ có đặc tính của quỷ mà còn có những đặc tính của con người.
Riêng đặc điểm phải mang thai tới mười tháng mới được sinh ra đã rất giống con người rồi.
Rõ ràng ông cụ Tôn cũng bối rối vì câu hỏi của tôi nên đưa tay gãi gãi đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Về lý mà nói, chắc chắn nó phải là quỷ, nếu không thì sao lại có tà khí đáng sợ như vậy. Nhưng tại sao bào thai này được hình thành, tại sao nó được sinh ra thì cũng chẳng ai biết rõ được. Tôi cũng chỉ nghe được tin đồn kỳ lạ này khi đi du ngoạn giang hồ chứ chưa từng tận mắt chứng kiến".
Nghe câu này xong thì tôi biết chuyện lần này có chút khó khăn rồi đây.
Nếu chưa từng tận mắt thấy thì đương nhiên không thể biết cách đối phó với nó.
Mà hiện giờ vấn đề quan trọng là làm cách nào để lôi nó ra khỏi cơ thể Liễu Nguyệt Như?
"Sư phụ, nếu sư phụ đã nghĩ đây là quỷ thì có phải chúng ta có thể ép nó ra ngoài bằng những cách đối phó với quỷ không?"
Lần trước ông cụ Tôn mò mẫm thế nào mà trị được cả Miêu quỷ thì không biết chừng lần này ông ấy cũng có cách trị cái bào thai quỷ này.
Có điều ông cụ Tôn lại không hề lạc quan như tôi.
"Tôi có thể thử, nhưng nói thẳng thì tôi thấy thứ này còn có tà khí đáng sợ hơn cả Miêu quỷ. Miêu quỷ mặc dù là tiên bảo hộ nhưng ít ra tôi còn biết hình dạng thật của nó ra sao, còn cái bào thai này thần bí khó đoán, tôi chẳng biết gì về nó cả".
"Cậu phải chuẩn bị tinh thần đi, nhỡ đâu thất bại thì thứ này có thể phản phệ làm bị thương vợ sắp cưới của cậu đấy".
Ông cụ Tôn trước giờ vẫn luôn thận trọng, nếu không thể nắm chắc mọi việc thì ông ấy sẽ không hành động khinh suất.
Tôi cũng bắt đầu do dự, ông cụ Tôn nói cũng có lý. Nếu cứ nhắm mắt làm liều thì cũng không phải là cách hay.
"Nhưng thà thử làm còn hơn ngồi im không làm gì cả. Bất luận thế nào thì cũng phải thử vài chiêu rồi tính tiếp".
Tôi đành nhắm mắt ra quyết định. Ông cụ Tôn cũng không hề chậm trễ, ông ấy dùng nước lạnh rửa sạch mặt. Sau khi tỉnh táo lại, ông ấy thay chiếc áo bào màu vàng của Đạo sĩ rồi lập đàn làm phép.
Không thể không thừa nhận, trước giờ có lẽ tôi đã đánh giá thấp ông cụ Tôn.
Về việc làm phép đuổi quỷ, tôi chỉ là một tay mơ. Còn pháp thuật của ông cụ Tôn trong lĩnh vực này không hề tệ, khiến tôi kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Ông cụ Tôn thắp ba nén hương lên đàn tế, sau đó một tay nắm chặt lá bùa. Ông ấy giơ tay, ném lá bùa lên không trung. Lá bùa bốc cháy, tro của nó rơi đúng vào bát nước bên dưới.
Cái này thì tôi có biết, đây gọi là bùa nước, chuyên dùng để an thần định hồn.
"Cho cô ấy uống đi".
Ông cụ Tôn đưa bát nước cho tôi, bảo tôi cho Liễu Nguyệt Như uống.
Sau khi tôi cho cô ấy uống bùa nước, ông cụ Tôn đưa tay che kín trán của Liễu Nguyệt Như, miệng vừa niệm chú, tay vừa vẽ bùa lên trán cô ấy.
Chỉ một lát sau, Liễu Nguyệt Như bắt đầu phản ứng lại.
Lông mày cô ấy cau chặt, từ cuống họng phát ra những âm thanh vô cùng kỳ quái.
Tôi lập tức nhìn vào cái miệng đang ngậm chặt của Liễu Nguyệt Như.
Âm thanh này như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi miệng cô ấy!
Mặt ông cụ Tôn lúc này cũng cực kỳ nghiêm trọng, bàn tay như thể đang ấn thứ gì đó nặng cả trăm cân. Mỗi lần ông ấy vẽ bùa dường như đều rất tốn sức.
Âm thanh đó ngày càng đến gần, thứ đó như thể đang đấu với ông cụ Tôn. Rõ ràng nó sắp lao ra ngoài nhưng rồi đột nhiên lại như bị đẩy lùi lại.
Tôi đứng bên cạnh lo sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
"Mở miệng cô ấy ra! Thứ súc sinh này muốn đọ sức với tôi!"
Ông cụ Tôn có vẻ đuối sức không thể giữ thêm được nữa nên gầm lên một tiếng, sau đó tay nắm chặt, chân giậm mạnh xuống đất.
"Nghiệp chướng kia còn không mau chui ra!"
Đúng lúc ông cụ Tôn nói câu này, tôi dùng tay chạm vào quai hàm của cô ấy, dùng lực tách miệng cô ấy mở ra.
Bỗng "phụt" một tiếng, Liễu Nguyệt Như phun ra một thứ chất lỏng, mà cô ấy lại còn phun trúng mặt tôi.
"Ha ha ha, lão Đạo sĩ già, sức ông đấu với ta thì còn non lắm!"
Sau khi phun ra thứ chất lỏng kia, một giọng nói vô cùng chói tai phát ra từ miệng Liễu Nguyệt Như.
Âm thanh đó nghe vô cùng quỷ quái, vừa giống tiếng trẻ con lại vừa giống tiếng thét của lệ quỷ.
"Mẹ nó, sư phụ, cô ấy phun cái gì lên mặt tôi vậy? Sao tôi thấy bỏng như a xít vậy!"
Thứ chất lỏng đó hôi thối khó ngửi, phun lên mặt tôi còn cay nóng bỏng rát, như thể tác dụng ăn mòn của a xít vậy.
Tôi vội lấy áo lau mặt.
Nhưng do bị phun quá đột ngột, tôi không hề đề phòng nên có một ít chất lỏng còn dính cả vào mắt.
Nhất thời tôi chỉ cảm thấy mắt mình như bị lửa đốt, đau đến nỗi tôi giậm chân bình bịch.
"A xít cái con khỉ, là nước bọt của con yêu nghiệt và dịch vị từ dạ dày vợ cậu đấy!"
Thấy tôi sợ hãi, điên cuồng lau mặt, ông cụ Tôn vội vã ném cho tôi một chiếc bình thủy tinh.
Tôi biết ý, vội vã đón lấy, không nói không rằng mà đổ ngay chỗ nước trong bình lên mặt.
Thứ nước này có công dụng vô cùng thần kỳ, mát lạnh khiến mặt và mắt tôi dịu đi rất nhiều.
"Cái tên vô dụng này, cậu dùng hết cả cả bình nước sạch của tôi?"
Ông cụ Tôn thấy chiếc bình đã hết sạch nước thì vô cùng đau lòng.
Có điều với tình hình trước mắt thì ông ấy cũng không có thời gian mà đau lòng nữa, bàn tay đang che trên trán Liễu Nguyệt Như đã bắt đầu run rẩy.
"Không hay rồi, bao nhiêu pháp thuật của tôi cũng không thể làm hại đến nó, nó còn biết phản lại chú thuật. Lần này rắc rối lớn rồi đây".
Nhìn vẻ mặt của ông cụ Tôn cũng biết giờ ông ấy đã cuống lắm rồi.
"Nhóc con, mau lấy cái đinh quan tài trong túi ra đây, tôi phải đóng đinh chết nó!"
Ông cụ Tôn lần này thực sự đã hoảng lắm rồi. Tôi biết ông ấy không bao giờ tùy tiện lấy những việc quan trọng này ra để đùa.
Giờ bào thai quỷ kia đang thắng thế, ông ấy không còn cách nào nên mới định dùng hạ sách này.
Nhưng đinh quan tài là thứ có tính tà cực mạnh, một khi dùng thì chưa chắc bào thai quỷ kia đã bị khắc chế nhưng Liễu Nguyệt Như thì chắc chắn không qua khỏi.
"Không được đâu sư phụ, nếu dùng đinh quan tài thì Liễu Nguyệt Như phải làm sao?"
Giờ cô ấy đã mất hồn, đến cả ý thức phản kháng cũng không có. Nếu đóng đinh xuống lúc này thì chẳng phải cái mạng cũng không còn sao?
"Vậy cậu bảo tôi phải làm sao? Nếu không trấn áp được nó thì vợ cậu cũng không thể toàn mạng đâu!"
Ông cụ Tôn cuống lắm rồi, những giọt mồ hôi trên trán ông ấy bắt đầu rơi xuống, cả vạt áo bào đằng trước cũng đã ướt đẫm còn bàn tay thì run bần bật.
Tôi biết hành động của ông cụ Tôn đã khiến bào thai quỷ kia giận dữ nên nó chắc chắn sẽ cho chúng tôi ra bã.
Vào thời khắc quan trọng này, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Những cách đuổi quỷ học được trong "Thiên Địa kinh" giờ tôi cũng không thể nhớ ra.
Thứ duy nhất tôi nghĩ ra là máu ở đầu lưỡi của tôi có dương khí rất mạnh, có thể khắc tà đuổi quỷ.
Tôi nhanh chóng cắn nát đầu lưỡi của mình, ngậm máu trong miệng. Ăn miếng trả miếng, tôi cũng phun máu lên mặt Liễu Nguyệt Như.
Ai ngờ tôi vừa phun xong thì ông cụ Tôn đạp tôi bay ra xa.
Tự nhiên bị ăn đạp, tôi ngơ ngác nhìn ông cụ Tôn cũng đang nhìn tôi với vẻ vô cùng hung dữ...