Đệ tử Đạo gia không giống với Xuất Mã tiên.
Trước đây cũng từng đề cập rồi, Xuất Mã tiên sẽ trực tiếp mời tiên gia nhập hồn để cắt đứt chuyện âm dương. Còn đệ tử Đạo gia và Tiên bảo hộ sẽ sử dụng thần thông để biết chuyện âm dương.
Thế nên vào những lúc không làm việc, tất cả tiên gia đều không buồn quan tâm đến bạn.
Vị tiên gia trong người tôi có thể nói là vô cùng thờ ơ, tôi có muốn mời ông ấy ra cũng không được.
Chắc hẳn phải đến khi tôi cận kề cái chết, ông ấy mới chịu lộ diện.
Như chuyện ở ngõ Vạn Quỷ Khóc vừa rồi, ông ấy mà có mặt thì tôi làm gì phải tốn nhiều công sức đến thế? Có điều, nếu như tôi là đệ tử Đạo gia thì có vẻ không giống lắm.
Đệ tử Đạo gia bẩm sinh đã có năm điều tệ hại và ba điều thiếu hụt, phải trải qua đại nạn mới gặp được tiên gia.
Ngoại trừ việc suýt mất mạng năm mười hai tuổi, thì tôi chưa từng gặp phải bất kỳ điều nào trong năm điều: goá bụa, goá chồng, mồ côi, không con cháu, tàn tật.
“Nếu cậu thực sự là đệ tử Đạo gia, vậy thì việc tôi nhận cậu làm đồ đệ lại càng chính xác. Đợi đến lúc sức khoẻ của cậu bình phục, tôi sẽ lập đường khẩu cho cậu để thăm dò ý của ông ấy”.
Vừa nhắc đến Tiên bảo hộ, ông Tôn bắt đầu liến thoắng không ngừng.
Nhưng bây giờ tôi không có tâm trí để nghĩ chuyện này. Tôi không lý giải được, tại sao ông nội của mình lại biết thành Quỷ Tiên? Trên đường ông Tôn cõng tôi về, tôi không kìm lòng được nên đã kể chuyện này cho ông ấy nghe.
Sau khi nghe tôi nói xong, ông Tôn ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi lại.
“Cậu không nhìn nhầm chứ? Thực sự có Ngũ quỷ trên cỗ quan tài đỏ?”
Tôi nằm trên lưng ông Tôn nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng nghe giọng ông ấy thì có vẻ khá nghiêm túc.
“Không sai đâu, có lẽ là Ngũ quỷ khiêng quan tài. Nhưng tôi nghĩ mãi không hiểu, hồn thể của Ngũ quỷ khiêng quan tài phải chịu tra tấn và bị đưa vào địa ngục, không thể đầu thai. Vậy sao ông nội tôi lại biến thành Quỷ tiên?”
“Mà điều khiến tôi khó hiểu nhất chính là, trước đây ông nội từng bị người ta dùng Thất sát toả hồn trận tiêu diệt hồn thể. Lẽ ra hồn phách của ông ấy đã tiêu tan rồi. Sao bây giờ hồn thể ấy lại xuất hiện trước mặt tôi?”
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thông được. Tuy rằng ông nội tôi không hề lên tiếng, nhưng tôi biết đấy chắc chắn là ông ấy.
“Trương Ly, cậu có từng nghe đến Quỷ tức nhiếp hồn trận chưa?”
Câu hỏi này của ông Tôn đã khiến tâm trí tôi chợt loé lên một tia sáng.
Tôi không biết nhiều về Quỷ tức nhiếp hồn trận, nhưng đã từng đọc qua trận pháp này trong quyển “Thiên Địa kinh” mà ông nội để lại cho tôi.
Cũng giống như Thất tinh tục hồn đăng của Gia Cát Lượng, Quỷ tức nhiếp hồn trận cũng là một phương pháp vay mượn tuổi thọ từ ông trời.
Thất tinh tục hồn đăng dựa vào mối liên hệ huyền bí giữa Bắc Đẩu thất tinh và huyệt vị trên cơ thể con người, sau khi tiến hành làm phép khẩn cầu suốt bảy ngày bảy đêm, sẽ vay mượn ông trời thêm một kỷ thọ mệnh, cũng tức là mười hai năm.
Đây thường là phương pháp được sử dụng bởi những người có tuổi thọ sắp hết.
Còn Quỷ tức nhiếp hồn trận là phương pháp dùng Linh huyệt toạ trận và trăm con quỷ làm vật tế để vay mượn mười năm tuổi thọ từ âm ty địa phủ.
Nói trắng ra, tuổi thọ vay mượn bằng Thất tinh tục hồn đăng là dương thọ, còn vay mượn bằng Quỷ tức nhiếp hồn trận là âm thọ.
Cũng có nghĩa là, người nhà họ Uy đã ép buộc ông nội tôi sống lại? Tại sao? Tại sao họ phải làm như vậy?
“Ý của sư phụ là bây giờ ông nội tôi không phải Quỷ tiên, mà chỉ là một hồn thể bị họ dùng khế ước ràng buộc?”
Tôi bàng hoàng ngộ ra, chẳng trách thái độ của Uy Chính Thiên lại càn rỡ như thế.
Nghĩ lại, phản ứng của ông nội tôi khi cậu ta gõ vào quan tài, tuyệt đối không phải là trạng thái nên có của một Quỷ tiên.
Trong số các Tiên bảo hộ, Quỷ tiên là bí ẩn nhất, có tính khí kỳ lạ nhất.
Động vật trở thành tiên thì ít nhiều gì vẫn còn mang đặc tính của động vật. Còn Quỷ tiên là những người đặc biệt nào đấy sau khi chết đi mới tu luyện thành tiên.
Vì thế, Quỷ tiên còn khó thờ phụng và khống chế hơn Động vật tiên.
Thái độ của Uy Chính Thiên chắc chắn không phải là thái độ nên có khi đối mặt với Quỷ tiên. Trông cậu ta láo xược như vậy, lẽ ra ông nội tôi phải dùng sức mạnh tiêu diệt thần hồn của cậu ta mới phải.
Nhưng ông nội lại chỉ im lặng đứng sau Uy Chính Thiên và mặc cho cậu ta khống chế.
“Tôi không biết vì sao nhà họ Uy lại mượn âm thọ cho ông nội cậu. Nhưng tôi biết, Quỷ tức nhiếp hồn trận này cần long nhãn để làm linh trận”.
Câu nói này của ông Tôn đã khiến tôi bừng tỉnh một lần nữa.
Nếu như là long nhãn, vậy chẳng phải chính là nơi toạ lạc của tập đoàn Phương Viên sao? Tôi bắt đầu ngẫm lại mối quan hệ giữa nhà họ Phương và nhà họ Uy, và cả quan hệ giữa nhà họ Liễu và nhà họ Uy.
“Thống trị thiên hạ, không lẽ nhà họ Uy thực sự đang làm đại trận Thống trị thiên hạ ư?!”
Tôi bỗng tỉnh ngộ, thì ra Uy Chính Thiên không hề ba hoa với tôi, nhà họ Uy của cậu ta thực sự đang thực hiện kế hoạch này.
Nhà họ Liễu, nhà họ Phương, thậm chí là nhà họ Trương của chúng tôi, đều nằm trong toan tính của nhà họ Uy.
Bị họ xem như quân cờ để điều khiển.
“Hừ, Thống trị thiên hạ, đến bây giờ mà nhà họ Uy vẫn chưa từ bỏ ý định này. Đúng là có đại trận Thống trị thiên hạ, nhưng đây là hành vi nghịch ý trời, đến một ngày nào đấy sẽ khiến ông trời nổi giận. Đến lúc ấy thì không chỉ giấc mộng Thống trị thiên hạ vỡ tan tành, mà e rằng những gia đình này, thậm chí là cả thành phố này, đều sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ và sự trách phạt của trời cao!”
Lúc này ông Tôn cũng đã hiểu ý đồ của nhà họ Uy.
“Có điều, nếu nhà họ Uy thực sự muốn làm đại trận này thì tôi đã hiểu vì sao họ lại mượn tuổi thọ cho ông nội cậu rồi”.
Ông Tôn cõng tôi nên khá mệt, vừa thở dốc vừa thả tôi xuống, đoạn móc một điếu thuốc ra rồi châm lửa.
Tôi im lặng nhìn ông ấy, đệ tử Đạo gia có thể hút thuốc à? Dường như ông Tôn cũng đọc được suy nghĩ của tôi, hờ hững rít một hơi.
“Nhìn gì mà nhìn, lạ lắm sao? Đạo sĩ thôi mà, cũng đâu phải hoà thượng, chúng tôi không có nhiều thanh quy giới luật như vậy. Không ngại nói cho cậu biết, tôi thích nhất là rượu Nhị Oa Đầu, sau này cậu có thể chuẩn bị sẵn cho tôi”.
Sau khi cợt nhả đáp lời, ông Tôn mới nhả ra một làn khói, đoạn nói tiếp về chuyện của ông nội tôi.
“Đại trận Thống trị thiên hạ có một yêu cầu rất khắt khe, ấy là buộc phải có một đại sư Âm Dương thông được âm dương và có bản lĩnh thông thiên để làm trận. Thế thì ông nội cậu là người thích hợp nhất rồi”.
Nghe ông Tôn nói xong, tôi giật mình kinh sợ.
Hoá ra nhà họ Uy muốn bắt ông nội tôi làm trận nhãn sao?!
“Hiện tại nhà họ Uy đã gọi được hồn thể của ông nội tôi, vậy chẳng phải họ đã có thể thực hiện đại trận rồi ư?”
Tôi bỗng nhiên thấy căng thẳng. Nghĩ đến việc ông nội có quá nhiều tội lỗi, nay còn bị người ta sử dụng làm trận nhãn, lần này tôi tuyệt đối không thể để nhà họ Uy thành công được.
“Không vội, đây là đại trận Thống trị thiên hạ, không hình thành dễ dàng như vậy đâu. Ngoài trận nhãn còn cần có thời cơ và vật tế”.
Nói đến từ “vật tế”, ông Tôn bỗng ngẩn ra, sau đó quay phắt lại nhìn tôi.
“Đồ đệ này, hiện giờ vợ cậu đang ở đâu thế?!”
Vừa nghe ông ấy nhắc đến Liễu Nguyệt Như, tâm trạng tôi lại trùng xuống.
“Vẫn đang ở biệt thự nhà họ Liễu. Cô ấy bị nhà họ Uy nhiếp hồn, bây giờ chẳng khác gì một cái xác, không còn linh hồn”.
Giọng tôi hơi chán nản.
Vốn dĩ tối nay tôi định đến nhà họ Uy để cứu Liễu Nguyệt Như, không ngờ lại sa vào bẫy của nhà họ Uy.
Nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc tại sao nhà họ Uy lại biết tối nay tôi sẽ đến?