Người có ba hồn bảy vía, ba hồn là sinh hồn, giác hồn và linh hồn.

Sinh hồn chi phối sinh khí, giác hồn chi phối ý thức, linh hồn chi phối linh tính và trí tuệ.

Thực vật chỉ có một hồn, động vật có hai hồn, chỉ có con người mới có ba hồn.

Hiện tại, Liễu Nguyệt Như đã không còn linh hồn, chỉ còn lại hai hồn bảy vía.

Cô ấy có hơi thở, có ý thức, cũng có phản ứng hành động nhưng duy nhất không còn linh tính và trí tuệ.

Như vậy thì cô ấy không khác gì zoombie, để mặc nguời khác điều khiển, không còn năng lực tư duy nữa.

Tôi siết chặt nắm đấm.

Chẳng trách, chẳng trách Liễu Nguyệt Như lại đồng ý chuyện kết hôn với Uy Chính Thiên.

Hóa ra là cô ấy đã bị người ta trấn nhiếp linh hồn.

“Bỉ ổi! Quá bỉ ổi!”

Nhìn Liễu Nguyệt Như nhìn chăm chăm mà không nhận ra mình, tôi thật chỉ muốn đâm ngay kẻ đã chấn nhiếp linh hồn của cô ấy.

Tôi đứng dậy nhìn xung quanh thì phát hiện ra trong phòng không hề có linh khí thu nạp linh hồn.

Tôi lại tìm bên trong tòa biệt thự nhưng vẫn không thấy.

Xem ra đối phương hết sức cẩn trọng nên đã giấu linh hồn của Liễu Nguyệt Như đi.

Tôi siết chặt nắm đấm. Tôi vốn tưởng lần này có thể đưa Liễu Nguyệt Như đi.

Nhưng giờ thì tôi lại không thể.

Đối phương có thể chấn nhiếp linh hồn thì cũng có thể câu hồn. Nếu như tôi đưa cô ấy đi, đánh động đối phương thì người chịu tổn thương chắc chắn sẽ là Liễu Nguyệt Như.

“Chết tiệt! Là do tôi bất tài, đã không bảo vệ được cô!”

Dù có đề phòng thế nào thì cũng không thể tránh khỏi người có dã tâm.

Tôi đang đau khổ không biết phải làm thế nào thì bỗng nghe thấy giọng nói của vợ chồng Liễu Chấn Quốc và Phương Tuyết ở dưới lầu vọng lên.

“Chú Liễu, khách hàng hôm nay cháu giới thiệu cho chú là một người rất hào phóng, thẳng thắng, đó sẽ là một đối tác tuyệt vời đấy ạ”.

Giọng nói của Phương Tuyết rất lớn, thể hiện rõ sự thân thiện, nịnh nọt và còn nhấn mạnh.

Tôi hiểu là cô ta đang đưa ra ám hiệu cho mình.

“Nguyệt Như có một người bạn như cháu đúng là phúc khí ba đời, khiến nhà họ Liễu chúng ta cũng được thơm lây”.

Giọng điệu của Liễu Chấn Quốc khá lè nhè, có lẽ là ông ta đã uống không ít rượu.

“Cô ơi, chú uống nhiều quá, cô đưa chú về phòng nghỉ ngơi đi ạ”.

Phương Tuyết cũng vô cùng thông minh. Mặc dù không chắc là tôi có ở trên tầng hai không nhưng cô ta vẫn cố gắng giúp tôi kéo dài thời gian.

Ai mà biết Liễu Chấn Quốc say rượu lại đòi gặp Liễu Nguyệt Như.

Tôi cũng hết cách, đành nhân lúc Tuyết Phương và Liễu Chấn Quốc đang dùng dằng thì vội vàng tụt xuống cái thang và lén quay lại sân nhà.

Rời khỏi nhà họ Liễu, tôi ôm cục tức tới mức cảm thấy khó thở.

Tôi không tin Liễu Chấn Quốc không nhận ra sự bất thường từ con gái mình.

Ba hồn bị chấn nhiếp, dù đối phương không làm hại gì tới ba hồn của cô ấy thì cô ấy cũng vẫn sẽ chịu tổn thương.

Vậy mà ông ta cho phép chuyện đó xảy ra. Rốt cuộc Liễu Nguyệt Như là gì trong trái tim ông ta? Càng nghĩ tôi càng thấy tức anh ách.

Nếu chấn nhiếp là để bắt cô ấy kết hôn với Uy Chính Thiên thì chắc chắn kẻ chấn nhiếp linh hồn là người nhà họ Uy, không trật đi đâu được!

Sau khi nghĩ thông, tôi mặc kệ ngày hay đêm bèn lấy điện thoại ra tìm địa chỉ của biệt thự nhà họ Uy sau đó đi thẳng tới nhà họ.

Trên bản đồ thì nhà họ Uy nằm trên dải dất phồn hoa của trung tâm thành phố. Đó là khu biệt thự vô cùng đẳng cấp.

Tôi cảm thấy hơi tò mò. Ở một nơi có long mạch tốt như thế này mà không ở lại để nhà họ Phương ở, còn bọn họ thì sống ở một khu vực ồn ào.

Không biết rốt cuộc nhà họ Uy nghĩ gì?

Tôi bắt xe tới khu biệt thự. Do bảo vệ chặn xe không cho vào nên tôi đành phải xuống xe và đi bộ vào.

Vào trong, tôi phải cảm thán một lần nữa trước sự sáng tạo của những kẻ có tiền.

Nơi đây không dựa sông, không dựa núi nhưng họ lại tạo ra một dòng suối và một ngọn núi ngay bên trong khu biệt thự.

Và căn biệt thự của nhà họ Uy thì nằm ngay trên đỉnh núi.

Tôi càng đi thì đoạn đường phía trước lại càng tối.

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trăng. Trăng bị bao trùm bởi một đám mây, để lộ ra một mảnh nhỏ.

Hóa ra là trăng mờ.

Tôi cảm thấy hơi sợ hãi. Với kinh nghiệm của tôi thì ngày như thế này sẽ rất dễ gặp phải ma.

Tôi đang đi thì thấy phía trước khá ồn ào.

Đã chín giờ tối mà con đường nhỏ vẫn còn người đi lại.

Tôi thầm nhủ không hay rồi, vừa mới nghĩ sẽ gặp ma không ngờ lại gặp thật.

Tôi dụi mắt, cố gắng dùng mắt âm dương để phân biệt xem trước mặt rốt cuộc là ma hay là người.

Khi tôi đang nhìn thì bỗng có một cánh tay đập vào vai tôi.

Cú đập quá mạnh khiến tôi suýt quỳ phụp xuống.

Tôi quay đầu lại nhìn, thì thấy một tên mặc đồ bảo vệ với khuôn mặt trắng bệch hỏi tôi với vẻ khó chịu.

“Cậu là ai? Đêm hôm còn lượn lờ ở đây làm gì?”

Giọng điệu của đối phương rất thô lỗ.

Tôi thầm nghĩ, không phải vừa nãy khi vào cửa đã chào bảo vệ rồi sao? Sao lại còn chạy tới đây hỏi? Tôi đang định mở lời thì đột nhiên nhớ lại lời dặn của ông Tôn.

“Đừng tùy tiện trả lời, cẩn thận không lại thành ma thay chúng”.

Tôi vội vàng nhìn lên vai của gã này.

Là ba ngọn lửa màu lam rực cháy và phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Là nghiệp hỏa! Tôi bỗng toát mồ hôi lưng, may mà vào lúc quan trọng thì tôi nhớ ra lời của ông Tôn.

Nếu không thì đúng là đã bị đối phương lừa rồi, dù có đề phòng thế nào.

Thấy tôi không đáp lời, gã kia tỏ ra sốt ruột bèn kéo áo tôi không cho tôi đi.

“Nói rõ đi, rốt cuộc cậu là ai?”

Tôi không ngờ một con ma còn có thể kéo cả áo của tôi. Tôi cảm thấy bực bội bèn lấy ra một con ấn nhỏ.

Đầu con ấn được khắc hình tỳ hưu, đáy con ấn là chữ ‘thiên’.

Đây giống như là một con ấn tỳ hưu hình vuông.

Nhìn cái ông Tôn kia chẳng ra làm sao mà lại có nhiều món đồ hay ghê.

Tôi quan sát một lúc, trời tối cũng không nhìn được kỹ càng và tôi cũng chẳng buồn quan tâm, cứ thế lao về phía gã kia và đóng vào mặt hắn.

Khi tôi vừa lấy ấn tỳ hưu ra thì hình như tên bảo vệ đã cảm nhận được điều gì đó và vô thức buông tay ra.

Thấy tôi lấy con ấn ra định đóng vào hắn thì hắn lập tức thét lên và chạy xa hàng kilomet.

Tôi thầm cảm thấy vui mừng. Xem ra cách này có hiệu quả gớm.

Có con ấn này trong tay, con đường tiếp theo cần phải đi sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Nhưng càng đi tôi càng cảm thấy sai sai. Sao người lại càng lúc càng đông thế này? Hơn nữa còn gặp vài trường hợp, kẻ thì bước đi vội vội vàng vàng, kẻ thì quỳ xuống bên vệ đường tìm kiếm thứ gì đó, còn càng đi sâu vào trong thì lũ ma càng để ý tới tôi hơn.

Tên nào tên nấy nhìn tôi chăm chăm, cảm giác này vô cùng kỳ dị, rợn người.

Tôi bắt buộc phải nâng cảnh giác tới mức cao nhất. Sợ rằng bất cẩn sẽ ngáng đường chúng.

Cứ thế tôi cầm con ấn, thận trọng suốt cả đường đi, khó khăn lắm mới tới được gần biệt thự nhà họ Uy.

Bỗng nhiên có một người cười tươi rói từ cửa biệt thự nhà họ Uy chạy tới.

Cô gái này nhìn thấy tôi thì vui mừng gọi tên.

“Trương Ly anh tới rồi, tôi biết là anh sẽ tới cứu tôi mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play