Trước đó tôi không hề để ý rằng người đàn ông trung niên này còn đang cầm một món đồ.
Giờ ông ta nói ra thì tôi mới biết là ông ta còn đang cầm một cái hộp màu đen.
Chiếc hộp có hình vuông, trên hộp có dán một bức ảnh.
Tôi nhìn xuống, da đầu bỗng tê dại.
Đây chẳng phải là hộp đựng tro cốt sao?
“Cậu nhóc, tôi cầm nó lâu lắm rồi, thật sự là không cầm nổi nữa, cậu giúp tôi, chỉ cần giúp tôi cầm một lúc là được”.
Người đàn ông trung niên vẫn không chịu từ bỏ, cứ cầu xin tôi mãi. Hai chân ông tai còn giậm xuống với vẻ nóng vội giống như không nhanh là không ổn vậy. Thế nhưng từ đầu tới cuối ông ta không chịu rời khỏi khu vực tăm tối này.
Tôi lại nhìn vào chiếc hộp tro cốt. Người trong bức ảnh không là người đàn ông trước mặt thì là ai? Da đầu tôi tê rần rần. Ban ngày băn mặt mà tôi lại gặp phải thứ tà ma sao? Ma thì tôi đã gặp nhiều, thế nhưng thể loại người ma không rõ ràng thế này, ngoài nữ quỷ muốn đòi mạng của tôi ra thì đây mới là lần thứ hai tôi bắt gặp.
Mặt tôi bỗng tái mét, miệng ngậm chặt không dám nói gì. Tôi vội lùi về phía ông Tôn.
“Lần này nhìn rõ rồi chứ?”
Nhìn sắc mặt của tôi là ông Tôn biết tôi đã hiểu ra.
“Tam hỏa mà cậu nhìn thấy không phải là dương hỏa mà là nghiệp hỏa”.
“Có lẽ người đàn ông này chết oan, nghiệp lực chưa đủ nên phải tu đủ nghiệp lực mới có thể vào vòng luân hồi, lúc cực dương sẽ xuất hiện âm khí”.
“Đây là ngôi nhà âm dương, vì vậy ông ta ở đây đợi một người có dương khí yếu tới làm ma thay thế ông ta”.
Ông Tôn không còn chế nhạo tôi nữa, chỉ giải thích một cách nghiêm túc cho tôi nghe.
Sau khi nghe ông ấy giải thích, tôi cảm thấy hơi đơ người. Sao trước đây tôi không nhìn ra được nghiệp hỏa nhỉ?
“Thường những người nhìn thấy nghiệp hỏa là những người gần hết dương thọ. Nếu vừa rồi tôi không mở tuệ nhãn thì có lẽ hôm nay cậu đã chết ở đây rồi”.
Vừa nói ông Tôn vừa chỉ hai chấm đỏ trên mắt.
Thế nhưng lời nói của ông Tôn không những không an ủi được tôi mà ngược lại còn khiến tôi nghĩ không thông.
“Dương thọ gần hết? Dương thọ của tôi sắp hết rồi sao?”
Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào ngay khi ngũ quỷ nhấc quan tài đánh dấu ấn lên người tôi nhưng như thế này có nhanh quá không? Tôi còn chưa kịp xem Nhập Dương Chân Kinh mà ông Tôn đưa cho tôi mà đã ngoẻo rồi sao?
Thấy mặt tôi xám ngoét, ông Tôn cũng chẳng còn tâm trạng để trêu đùa nữa.
“Tác dụng của ngũ quỷ nhấc quan tài có vẻ nghiêm trọng hơn cả tôi tưởng tượng. Thời gian tới cậu ra ngoài hành sự phải cẩn thận. Bởi vì cô hồn dã quỷ có nghiệp hỏa đông như quân Nguyên. Cậu cố gắng đừng có bắt chuyện để tránh chẳng may phải làm ma và chịu nghiệp hỏa thay thế bọn chúng”.
Ông Tôn biết lúc này an ủi tôi cũng không có tác dụng gì nên chỉ dặn dò tôi một cách dứt khoát.
“Dù sao cậu cũng là đệ tử của tôi, hơn nữa tôi và cậu cũng đã ký thỏa thuận. Dương thọ của cậu cạn kiệt thì tôi cũng cách cái chết chẳng còn bao xa, vậy nên tôi sẽ nghĩ cách để phá giải!”
Nói tới đây thì tôi mới hiểu ra tại sao ông Tôn có thể nhìn thấy nghiệp hỏa. Hóa ra là ông ấy bị liên lụy bởi tôi và cũng là người sắp chết.
“Vậy tại sao ông lại nói chuyện với ông ta trong khi không cho tôi được nói? Lẽ nào ông không sợ sao?”
Nhớ lại vừa rồi ông Tôn còn quát con ma kia khiến tôi cảm thấy tò mò và lên tiếng hỏi.
Nào ngờ ông Tôn chỉ nhún vai, vỗ vai tôi với vẻ kiêu ngạo.
“Bởi vì sư phụ cậu có dương hồn rất mạnh, đám tiểu quỷ này không làm gì nổi tôi".
“Ví dụ dương hồn của các cậu nặng hai ba phần thì của tôi nặng năm phần. Ông ta muốn lấy hồn của tôi thay thế thì sẽ dễ bị Diêm Vương phát hiện. Tới khi đó có khi tội của ông ta còn nặng hơn".
“Vì vậy tiểu quỷ thông thường không dám động vào tôi”.
Nói xong ông ấy gõ vào ngực tôi.
“Cuốn sách kinh tôi đưa cậu nhớ về nghiên cứu, không biết chừng vào thời khắc quan trọng lại có thể cứu được mạng của cậu đấy”.
Sau khi bình tĩnh, tôi lại phát hiện ra một vấn đề khác.
“Sư phụ, tại sao sư phụ lại ở đây vậy?”
Tôi tò mò lắm. Trước đó tôi tới đây là vì ma nữ kia nói đây là ngôi nhà nơi tôi sinh ra.
Tại sao ông Tôn cũng tới đây? Thấy tôi hỏi, ông Tôn khẽ ho khan.
“Cậu hỏi đúng trọng tâm đấy nhỉ. Không phái trước đó tôi thấy ngôi nhà này thú vị sao? Chính vì vậy sau khi cậu tới nhà họ Liễu thì tôi đã sắp xếp thời gian tìm người nghe ngóng về ngôi nhà này”.
“Đúng thật là, ngôi nhà này khiến tôi phát hiện ra một điều bất ngờ lắm”.
Ánh mắt ông Tôn nhìn tôi bỗng trở nên thần bí.
“Chủ nhân của ngôi nhà này vốn họ Lâm, hai vợ chồng có hai người con gái. Nói ra thì nhà họ Lâm còn là đồng môn của chúng ta, là âm dương sư có tiếng của vùng”.
“Nhất là cô con gái nhỏ của bọn họ, thông minh bẩm sinh, đầy tài năng nên khi đó những người tới tìm bọn họ hỏi về chuyện âm dương nhiều không kể xiết".
“Nhưng hai mươi hai năm trước, cả gia đình họ đột ngột tử vong, tất cả đều chết trong ngôi nhà này. Nhất là cô con gái lớn của bọn họ còn chết trước lúc lâm bồn, một cơ thể mang hai mạng người”.
Nói xong, ông Tôn hơi dừng lại nhìn tôi một hồi lâu như đang suy tư điều gì đó.
“Trương Ly, cậu có biết chuyện này không?”
Ông Tôn đột nhiên hỏi vậy khiến tôi chột dạ.
Những gì ông ấy nói gần như khớp với những gì nữ quỷ kia nói.
Nhưng tại sao ông ấy lại hỏi tôi có biết hay không?
Tôi im lặng một hồi lâu, cảm thấy dày vò không biết có nên nói sự thật cho ông Tôn hay không?
“Tôi không biết là bị làm sao”.
Tôi nói vậy khiến sắc mặt ông Tôn tối đi vài phần.
“Nhưng tôi biết có lẽ có liên quan tới nhà họ Trương. Khi tôi bị rơi vào sát trận tà khí của hai mẹ con thì hồn thể của cô con gái thứ hai của nhà họ Lâm đã nói rằng là do nhà họ Trương chúng tôi hại chết bọn họ”.
Tôi không định giấu ông Tôn.
Vì dù sao đối phương đã giao cả nửa mạng sống cho tôi. Nếu tôi giấu ông ấy thì đúng là quá đáng quá.
Nghe tôi nói xong, ông Tôn khẽ chau mày và sắc mặt dãn ra như thở phào。
“Hóa ra là vậy. Chẳng trách”.
Câu nói của ông Tôn khiến tôi không hiểu.
Ông ấy chỉ ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ trịnh trọng.
“Cậu có biết sau khi nhà họ Lâm chết, ngôi nhà này được sang tên lại cho ai không? Là một thanh niên tên Trương Ly”.
Tôi kinh hãi.
“Ngôi nhà sang tên cho tôi?”
Ông Tôn đanh mặt gật đầu.
“Nhưng tôi lại càng không hiểu. Ả đã nói là nhà cậu hại chết cả năm người nhà ả thì theo lý mà nói, họ phải hận cậu vô cùng mới phải. Hơn nữa còn bày ra cả tà khí mẹ con để toan tính với cậu, điều đó cũng chứng tỏ là bọn họ hận cậu tới tận xương tủy, vậy thì tại sao ngôi nhà này là được sang tên cho cậu chứ?”
Tôi khẽ thở dài khi thấy ông Tôn nghiêm túc như vậy.
Thế là tôi bèn bổ sung với vẻ khó chịu.
“Nữ quỷ đó nói rằng tôi được sinh ra ở trong ngôi nhà này”.
Tới giờ tôi vẫn không dám tin chuyện này lắm, vì vậy từ trong tiềm thức tôi vẫn cho rằng đây không phải là sự thật.
Nào ngờ tôi nói xong thì ông Tôn vỡ òa như hiểu ra gì đó.
Ông ấy nhìn tôi chăm chăm rồi gật đầu giống như đã giải đáp được câu đố từ lâu chưa giải được.
“Hóa ra là vậy, chẳng trách, chẳng trách”.
Ông ấy nói hai lần ‘chẳng trách’ khiến tôi hoàn toàn đuỗn mặt…