Tôi há mồm trợn mắt nhìn Lăng Linh có cửa không đi mà lại nhảy qua tường và hỏi ông Tôn cũng đang kinh ngạc đứng bên cạnh.
“Sư phụ, rốt cuộc cô gái này có lai lịch như thế nào?”
“Lần này thì người làm thầy như tôi không cần vòng vo nữa.
Tôi thật sự không rành về thân thế của cô gái này.
Chỉ biết cô ấy học đủ thứ, cái gì cũng biết một chút, biết thuật hàng thi, vu cổ, hàng đầu.
Thậm chí còn biết cả y thuật mà đến Tam Thanh còn phải chịu rơi vào thế hạ phong nữa.
Cậu thấy xem tới cả ảo ảnh trận của bà Tư mà cô ấy còn biết dùng.
Thế nhưng ai dạy cô ấy những thứ đó thì không ai biết, đến việc hiện tại cô ấy bao nhiêu tuổi cũng không ai biết.
Ông Tôn chậc lưỡi với vẻ cảm thán.
“Chúng tôi đoán, có thể cô ấy dùng Trú nhan thuật, nhìn thì ít tuổi nhưng thực ra có khi lại là bà lão hàng trăm tuổi rồi cũng nên.
Tôi nhìn ông Tôn với vẻ kinh ngạc.
“Thần bí vậy cơ à? Một nhân vật lợi hại như vậy có khi nào cũng dựa vào nhà họ Uy không?”
Ông Tôn nhún vai.
“Vậy thì có ai nói đó, tụ lại vì lợi ích.
Còn nhớ Đại Lạt Ma lúc trước tôi đối đầu không? Cái tên chết tiệt đó cứ lao đầu với con bé nhà họ Uy, vốn định lấy người ta luyện pháp khí, nhà họ Uy làm được không? Cuối cùng sau khi bị nhà họ Uy phát hiện đã giải quyết trực tiếp và Đại Lạt Ma chết vô cùng thảm kia kìa”.
Nhắc tới Đại Lạt Ma, giọng điệu ông Tôn có vẻ tiếc nuối lắm, thế nhưng khuôn mặt lại để lộ ra vẻ sung sướng.
“Người gi ết chết Đại Lạt Ma khi đó không phải ai khác chính là Lăng Linh, vậy nên đã biết tại sao tôi lại khách khí với cô ấy như vậy chưa? May mà số cậu lớn, tôi tưởng suýt nữa phải lượm thi thể cho cậu rồi chứ!”
Ông Tôn nhìn tôi với vẻ sợ hãi sau đó ưỡn người với dáng vẻ buồn ngủ.
“Có điều giờ chắc Lăng Linh không còn ý thù địch gì với cậu nữa đâu.
Hơn nữa cô ấy nói không sai, ngày mốt là tết Vu Lan, khi đó Quỷ môn mở cửa, cao ốc Phương Viên chắc chắn sẽ có chuyện bất thường”.
Nói xong, ông Tôn vỗ vai tôi.
“Nghỉ ngơi cho tốt vào cậu nhóc, tới khi đó không biết chừng sinh mạng của toàn bộ người dân trong thành phố đều nằm trong tay cậu đấy”.
Sau khi nói xong một câu đầy ý vị thì ông Tôn quay về phòng nghỉ ngơi.
Còn tôi sau khi bị hành hạ một trận thì toàn thân mệt rã rời, cũng chẳng nghĩ được nhiều, nằm xuống giường là ngủ say một giấc.
Có điều trong giấc ngủ này, tôi mơ thấy Tam Thanh.
Tam Thanh trong giấc mơ không khác gì trước đây, chẳng nhìn thấy có vẻ gì là vui mừng tới chả y nước mắt hay tung hô rối rít cả.
Tam Thanh chỉ bắt tôi ngồi khoanh chân, hơn nữa còn thầm đọc thuật Chu dịch bát quái bên tai tôi, cứ thế đọc cả một đêm…
Cho tới ngày hôm sau khi Liễu Nguyệt Như gọi tôi dậy thì tôi vẫn còn mơ hồ trong mớ hỗn độn của Bát quái chu thiên.
Lúc ăn cơm, tôi không nhịn được đành nhắc tới giấc mơ tối qua với ông Tôn..