Không đúng! Ảo ảnh mà bà Tư tạo ra cho tôi, dù không thể tin nổi nhưng tất cả đều là những chuyện từng xảy ra thật sự.

Còn cảnh tượng trước mặt này thì không.

Nhìn mặt trăng to bất thường là biết đây vốn không phải hiện thực.

Nhìn người phụ nữ dưới gốc cây và đám cương thi kia nữa.

Nếu người phụ nữ là bà nội tôi thật thì bà đã chết cách đây hai mươi hai năm trước rồi.

Và cả những cương thi đầu có một cái hốc lớn này nữa họ sẽ là những người dân thôn đã bị chết trong thánh địa của bốn mươi năm trước.

Xảy ra ở thời đại khác nhau sao có thể cùng lúc có hai tình huống được chứ?

Tôi chau mày, biết đây là trò của Lăng Linh.

Không biết cô ấy dùng thủ đoạn gì mà lại đưa tôi vào ảo ảnh vốn là nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong tôi.

Nói cách khác, ảo ảnh này chính là do tôi tạo ra.

“Mẹ kiếp, quả nhiên thủ đoạn của cô nhóc này lợi hại!’

Tôi thầm chửi rùa, không ngờ mình lại khinh suất như vậy.

Nhưng đã rơi vào đây rồi thì đương nhiên tôi phải nghĩ cách ra khỏi đây.

Mặc dù đây là ảo ảnh nhưng được tạo thành từ tinh thần của tôi.

Nói cách khác, nó làm cảm giác về thế giới hiện thực của tôi bị tê dại, còn ảo ảnh thì sẽ trở thành hiện thực.

Giống như cảnh tượng mà Tam Thanh sẽ gặp khi gieo quẻ vậy.

Một khi bước vào thế giới này thì toàn bộ tinh lực sẽ tập trung ở đây.

Dù có người muốn gọi bạn tỉnh lại thì cũng là điều không thể.

Giờ tôi chỉ có thể tự nghĩ cách thoát khỏi ảo ảnh này mà thôi.

Lúc này tôi cũng đã biết chiếc chuông trong tay Lăng Linh là gì.

Đó là chuông lục giác, bên trong có thi cổ làm lưỡi chuông, khi lắc lên thì sẽ khiến con người ta rơi vào ảo ảnh.

Và muốn thoát khỏi ảo ảnh này cũng vô cùng đơn giản.

Chỉ cần tĩnh tâm, lục thần quy về một là có thể phá vỡ được ảo ảnh ngay.

Sau khi nghĩ thông điều đó, tôi vội vàng nhắm mắt và cố gắng bình tĩnh lại.

Nhưng ảo ảnh này kỳ dị ở chỗ nó không ngừng đào sâu và phóng to nỗi sợ hãi trong nội tâm của tôi.

Tôi càng muốn tĩnh lại thì nó càng làm loạn, thậm chí đến cả mắt quỷ sau lưng tôi cùng bắt đầu trở nên rục rịch.

Còn bên tai tôi thì truyền tới tiếng cười quỷ dị của cổ thi kia.

“Lần này thì rắc rối to rồi, tôi càng sợ hãi thì càng nghĩ tới thứ khiến tôi sợ.

Điều này khiến tôi sao có thể tĩnh tâm được!”

Tôi cảm thấy nóng ruột vô cùng, cuối cùng cũng biết vì sao mà ông Tôn lại khách sáo như vậy với Lăng Linh.

Bởi vì xem ra muốn ra khỏi ảo ảnh là điều không thể nào.

Trong lúc bất lực tôi bèn cắn lưỡi, quả nhiên ngoài cảm giác đau ra thì không hề có bất kỳ tác dụng gì trong việc phá vỡ ảo ảnh.

“Lần này thì rắc rối to rồi.

Nếu tôi không ra được thì lẽ nào tôi phải gắn với nỗi sợ hãi trong nội tâm mình cả đời sao?”

Tôi càng nóng ruột thì tình hình càng trở nên tệ hại.

Đừng tưởng đây chỉ là ảo ảnh, vì tôi cũng là một sự tồn tại trong ảo ảnh này, vì vậy tất cả mọi thứ ở trong đây đối với tôi mà nói đều đang xảy ra vô cùng chân thực..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play