"Thực ra lúc đó ông nội cậu đã biết hai đứa trẻ này không thể sống nổi, bởi tượng người gỗ liễu được nuôi dưỡng bằng cả âm lẫn dương lại còn được cúng tế bằng máu người đó sớm đã biết được ý trời.
Cho nên, nó đã đặc biệt sắp xếp cho nhà họ Trương một định mệnh, đó chính là phải tuyệt hậu!"
Sau khi bà ấy nói dứt lời, trong lòng tôi trĩu nặng.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tượng người gỗ liễu thần bí khó đoán trên người mình lại có bản lĩnh lớn đến vậy!
"Nhưng...!nhưng không phải ông nội tôi là người giữ đèn hay sao? Ông ấy có thể điều khiển sự sống và cái chết, sao có thể bị một tượng người gỗ liễu..."
Tôi thấy hơi khó hiểu, dù tượng người gỗ liễu có bản lĩnh lớn đến đâu thì cũng chỉ là một khúc gỗ thành tiên mà thôi, sao có thể thắng được cả ông nội tôi?
Tôi nói năng hơi lắp bắp, ông cụ Tôn đứng bên cạnh chắc cũng hiểu lúc này tâm trạng tôi đang rối bời thế nào nên khẽ vỗ vai tôi.
"Đại đồ đệ, cậu vẫn chưa hiểu sao? Người giữ đèn chính là một ngọn đèn đi trước chỉ đường dẫn lối cho người đời, sao có thể vì việc riêng mà tùy tiện thay đổi vận mệnh trái ý trời chứ?"
"Có điều ông nội cậu vì cậu mà đã làm ra chuyện như vậy".
Ông cụ Tôn vừa an ủi tôi xong thì bà Tư như thể lập tức giáng cho tôi một cái tát.
"Năm đó ông nội cậu vì bảo vệ cậu nên không những đã hy sinh đứa em song sinh của cậu mà còn hy sinh cả bà nội cậu".
Nói dứt lời, gương mặt bà Tư như thể hiện lên vẻ bất bình.
Mặc dù ông nội tôi biết dù chúng tôi sinh ra cũng sẽ bị chết yểu nhưng ông vẫn không từ bỏ mà bảo mẹ tôi an tâm dưỡng thai.
Bố tôi tưởng ông nội đã nghĩ ra cách cứu chúng tôi nên đã vâng lời ông nội mà chăm sóc chúng tôi rất kỹ đến tận ngày mẹ tôi lâm bồn.
"Trước hôm mẹ cậu sinh, ông cậu đột nhiên đưa mẹ cậu vào trong thành phố.
Lúc đó, tôi chính là người mở cửa cho ông cậu.
Toàn thân ông ấy khi đó toàn là máu, còn mẹ cậu thì bụng mang dạ chửa, mặt mày hoảng hốt đứng sau lưng ông ấy..."
Bà Tư nheo mắt lại nhìn xa xăm như thể quay trở lại một ngày xưa cũ.
"Ông nội cậu chỉ nói một câu rồi đưa mẹ cậu rời khỏi đó, chính là tôi đã phá trận pháp thống lĩnh thiên hạ rồi!" Lúc ấy tôi còn chưa hiểu ý ông cậu, cho đến tận mười năm về trước chúng tôi khó khăn lắm mới khởi động được trận pháp ở cao ốc Phương Viên.
Khi đó tôi mới hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ấy".
"Hóa ra ông ấy sợ nhà họ Uy dùng trận pháp này để làm hại nhân gian, cho nên trước ngày cậu sinh một ngày, ông ấy đã dùng tính mạng của một gia đình âm dương sư để phong ấn hoàn toàn trận pháp này".
.