Thực ra từ trước tới nay những câu chuyện về âm dương luôn tồn tại.
Giờ đây còn có thể nhìn thấy những di tích về nghi thức tế bái nữa.
Có điều với những nghi thức thất bại mà bỏ mặc không quản này thì đây là lần đầu tôi nghe thấy.
“Cậu nhóc, sao cậu biết đây là nơi bỏ đi?”
Hoàng Cường nghe phân tích của tôi thì cảm thấy không hiểu, cả người cứ như trên mây.
Tôi chau mày, cũng không giải thích gì nhiều, nói chính xác hơn thì tôi không biết nên giải thích như thế nào.
Suy nghĩ một lúc tôi lại lắc đầu và tự phủ định suy nghĩ của mình.
“Nói là bỏ đi thì không thích hợp lắm nhưng mục đích của đối phương là muốn mượn dùng long mạch phá vỡ âm dương.
Rõ ràng là cả nơi đây và cao ốc Phương Viên đều không thành công, mà ngược lại sẽ biến thành vùng đất sát khí cho những vong hồn không có nơi quay về tồn tại”.
Tôi chau mày như đang giải thích cho Hoàng Cường mà cũng giống như đang nói cho chính mình nghe.
Về ý đồ của đối phương, tôi thực sự không rõ lắm.
Nhưng sau khi nhìn thấy tình hình ở đây thì trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Xem ra kẻ thiết kế căn bản cũng không thể khống chế được thế cục này.
“Cậu nhóc, vậy ý của cậu là nơi này chỉ được như vậy sao? Không thể cứu được nữa rồi sao?”
Hoàng Cường nghe hiểu như không hiểu nên đành từ bỏ không hỏi tới cùng nữa, giờ ông ấy chỉ quan tâm tới kết quả.
Tôi gật đầu.
“Trước mắt thì bố cục chết chóc ở đây tôi không thể hóa giải được, hơn nữa những hồn thể này cũng không thể tùy ý siêu độ được”.
Sau khi nghe tôi trả lời thì rõ ràng là Hoàng Cường cảm thấy đau lòng.
Chuyến đi này tôi chẳng thu hoạch được gì, có điều thay vì hoang mang, chới với như lúc ở cao ốc Phương Viên thì giờ dường như đã có chút manh mối hình thành trong tôi về vấn đề này rồi.
Khi quay trở về thành phố, Liễu Nguyệt Như đang chăm sóc Tam Thanh, mấy ngày không gặp mà có vẻ Tam Thanh gầy đi nhiều.
Điều này càng khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.
Mặc dù tượng người bằng gỗ liễu giữ được hồn thể của Tam Thanh nhưng phần xác th1t không thể chịu đựng nổi so với sự mài mòn của thời gian, nếu như cứ tiếp tục kéo dài thì dù có một ngày tôi cứu được hồn thể của Tam Thanh nhưng xác th1t cũng sẽ không thể nào chịu đựng được nữa.
Có điều đúng lúc tôi đang cảm thấy như muốn sứt đầu bể trán thì sự việc đột nhiên xuất hiện chuyển biến.
Khi tôi vừa mới quay về thành phố ngày thứ hai thì có một người được gọi là bà Tư tới tận cửa.
Bà ta vừa mở miệng đã suýt ép tôi phải ra tay với bà ta.
.