Chẳng trách chồn yêu lại chặn đường, hóa ra nơi đây có long mạch.
Sống ở vùng có long mạch, vạn vật được nuôi dưỡng, xuất hiện vài động vật thành tinh không phải là điều gì kỳ lạ.
Cao ốc Phương Viên vốn cũng nằm trên đường long mạch nhưng bị nghi thức tế trời của nhà họ Uy trấn áp long nhãn nên khiến vùng đất quý trở thành hung địa.
Và ngọn núi xảy ra chuyện này cũng nằm trên đường long mạch.
Xem ra đối phương cố tình nhằm vào đường long mạch này.
Tôi càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, bỗng nhiên tôi nhớ tới vùng đất thánh sau núi nhà họ Trương.
Tôi bỗng có một suy nghĩ chẳng lành, có khi nào đối phương sẽ vươn tay ra cả nơi đó?
Tôi vừa đi vừa cảm thấy dằn vặt nên nhất thời quên đi chuyện về chồn yêu, đợi khi Hoàng Cường gọi tên của tôi thì tôi mới ngẩng đầu vào phát hiện ra chúng tôi đã tới nơi.
Thôn này có vẻ rất coi trọng hình thức, ngoài cổng thôn có một tấm biển dựng đứng, bên trên ghi hai chữ “ Thôn Tây”.
Lúc này trời đã tối, nhìn về phía trước, cả thôn nhuốm màu đen kịt, thi thoảng mới có một, hai nhà sáng đèn.
“Tới nơi rồi, may mà cả đường đi không xảy ra chuyện gì”.
Hoàng Cường nhìn thấy thôn mình thì lập tức thở phào, ông ấy quay lại nhìn với vẻ sợ hãi như kiêng dè điều gì đó.
Tôi thì chỉ cho rằng ông ấy sợ chồn yêu đuổi theo nên không để ý nhiều.
Nhà Hoàng Cường cách cổng thôn không xa, có lẽ do đã thông báo trước với gia đình nên nhà ông ấy có đèn thắp sáng.
Người mở cửa là một phụ nữ đôn hậu, thật thà, nhìn có vẻ ít hơn Hoàng Cường vài tuổi.
Nhưng thái độ mà bà ấy nói chuyện với Hoàng Cường thì có vẻ như họ là vợ chồng.
Tôi suy nghĩ rồi mở miệng chào hỏi trước.
.