Lúc này tôi vừa bó tay chịu trận, vừa cảm thấy hối hận vô cùng.
Tôi hận mình tại sao lại không theo học khí công từ sư thúc sớm hơn?! Ngay cả tâm kinh mà sư phụ để lại, tôi cũng chưa từng tập luyện.
Bây giờ chính là cần dùng đến nó thì tôi lại chỉ biết giương mắt đứng nhìn với tâm trạng lo lắng.
Nhưng tôi có hối hận nữa cũng chẳng ích gì.
Tôi nghe tiếng nấc vang lên từ cổ họng sư thúc, sau đó là một hơi thở ra thật dài, cuối cùng là không còn hô hấp nữa.
Khoảnh khắc sư thúc ngã rạp xuống đất như một vũng bùn, não bộ của tôi đã đơ ra, thậm chí mất cả khả năng suy nghĩ.
Sư thúc...!chết rồi?
Tại sao sư thúc lại chết? Sao sư thúc có thể chứ?!”
Trong tiềm thức của mình, tôi luôn cảm thấy với bản lĩnh của sư thúc thì dù sư phụ có chết, sư thúc cũng sẽ không chết được.
Nhưng bây giờ sư thúc lại chết một cách không rõ ràng ngay trước mặt tôi.
Tôi nhìn một sư thúc đã không còn sức sống, hơn cả đau buồn là cảm giác khó lòng chấp nhận được.
“Đừng đùa nữa mà, sư thúc.
Thời điểm này đừng đùa với tôi như vậy.
Tôi biết là mình đã không chăm sóc tốt cho sư thúc lúc ở Ma thành.
Đợi chúng ta về nhà rồi, tôi sẽ lập tức mua rượu và món gà quay mà sư thúc thích nhé.
Cho sư thúc ăn một bữa no nê!”
Cố nặn ra một nụ cười, tôi rất muốn nhìn thấy sư thúc đột nhiên mở mắt ra rồi hi ha cười đùa với mình.
Nhưng không, sư thúc vẫn nằm yên ở đấy, chẳng hề có phản ứng gì.
“Đừng gọi nữa, người đã chết rồi”.
Một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau, khiến não bộ đã tê liệt của tôi có chút phản ứng.
Tôi ngẩn ngơ ngoái lại nhìn.
Là tượng người bằng gỗ liễu ấy.
Người này vẫn đứng chắp tay nhẹ nhàng ngay sau lưng tôi, tuy vẻ mặt không có cảm xúc gì nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào sư thúc.
“Vừa rồi đặt chân vào tử địa, anh ta đã khiến một hồn thể tiêu tan.
Trong sổ sinh tử thiếu mất một người nên Diêm vương đã lấy mạng của anh ta để bù vào”.
Có lẽ vì thấy tôi vẫn ngơ ngác, nên lần này vị tiên gia không tỏ ra kiêu ngạo như mọi khi, còn giải thích lại cho tôi hiểu.
Nghe xong, tôi bèn đờ đẫn lắc đầu.
“Vô lý, sao lại lấy mạng sư thúc bù vào chứ? Vậy sổ sinh tử của sư thúc phải điền thế nào đây? Chẳng phải vẫn bị thiếu một người sao?”
Bây giờ đầu óc của tôi không còn suy xét gì được nữa, nghĩ đến cái gì thì buột miệng hỏi cái đó thôi.
Đôi mắt đen thẳm ấy lướt nhìn tôi vài lần, đoạn vị tiên gia ấy nói với tôi..