*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hơn nữa đối với chú đánh quỷ của Tam Thanh, thường thì chỉ khiến hồn bay phách tán, sao lại để lại một đống cho cốt trông thực tế vô cùng như thế này?  

“Tôi biết cậu định hỏi điều gì, tôi cũng có thể nói chính xác điều đó cho cậu.

Ông chủ này là một hồn thể không sai.

Vậy tại sao chúng ta lại nhìn thấy ông ta, tôi đoán chỉ có thể tìm được đáp án từ bên trong tòa cao ốc Phương Viên mà thôi”.

Đương nhiên Tam Thanh biết tôi định hỏi điều gì nên nói một câu vô cùng bình thản sau đó giơ tay lên chỉ về phía tòa cao ốc Phương Viên ở gần đó.

Tôi cũng vô thức nhìn theo hướng chỉ tay của Tam Thanh.

Con đường vốn vắng lặng như tờ trước đó bỗng ào ra vô số người, hơn nữa tất cả đều đi ra từ tòa cao ốc Phương Viên kia.

Như một cái miệng vừa đột nhiên mở ra, một đám người theo thứ tự lục tục đi ra từ cao ốc Phương Viên.

Mà mỗi người đi ra đều nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, thậm chí còn đi thẳng về phía chúng tôi.

"Cháu trai, tôi không thể không nhấn mạnh một lần nữa rằng chú đánh quỷ ban nãy là pháp thuật mạnh nhất mà tôi có thể sử dụng lúc này.

Hơn nữa, không cần mắt âm dương thì cậu cũng có thể thấy rõ, nếu muốn dùng chú đánh quỷ thì cần phải tiêu hao nguyên khí".

"Cậu xem xem với nguyên khí của tôi hiện tại thì có đủ để đánh lũ quỷ trước mặt không?"  

Nhìn đám "người" kia đang bước về phía chúng tôi, giọng Tam Thanh trở nên hơi run rẩy.

"Sư thúc, giờ phải làm sao đây? Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách phải không?"  

Thấy đám hồn thể của những người chết này lao về phía chúng tôi như ong vò vẽ, tôi không hoảng hồn mới là lạ.

Tam Thanh cười khổ.

"Chuồn? E là cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, chúng ta đã vào vùng đất chết này thì đâu có dễ dàng thoát ra?"  

Tam Thanh miệng nói với vẻ ủ rũ nhưng cơ thể thì lại rất thành thực, nhanh chóng bước lùi về sau.

Chẳng còn cách nào, tôi đương nhiên cũng lùi theo Tam Thanh, rút theo hướng mà chúng tôi vừa đến.

Nhưng tại sao trong tình huống cấp bách thế này mà hai chúng tôi vẫn đi lùi chứ không quay lưng chạy?  

Điều này có thể giải thích được.

Thực ra, việc chống lại đám quỷ này cũng giống như chiến đấu với đàn sói vậy.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play