Sau khi người chết, tam hồn thất phách sẽ rời khỏi xác rồi đi qua Quỷ môn để xuống suối vàng, sau đó sẽ tới cầu Nại Hà.
Pháp sư Tĩnh Đàn mặc dù chưa nói hết lời nhưng tôi phút chốc đã hiểu ra.
"Tôi hiểu rồi, pháp sư muốn mượn thời điểm Quỷ môn mở ra để những hồn thể trong hung trận này đi qua Quỷ môn một lần nữa?"
Pháp sư Tĩnh Đàn gật đầu, khẳng định suy đoán của tôi là đúng.
"Trương thí chủ nói không sai, những hồn thể bị nhốt trong đó vốn đã có thể đi qua Quỷ môn quan, lên cầu Nại Hà từ lâu rồi. Thế nhưng giờ lại bị hung trận này kéo lại, điều đó khiến họ hiểu lầm đây là điểm đến cuối cùng của mình. Nếu như vậy chúng ta có tìm cách siêu độ thì chỉ sợ họ chưa kịp vào trong luân hồi thì đã bị kéo lại nơi này rồi".
Pháp sư Tĩnh Đàn ung dung giải thích, nét mặt không chút phiền muộn như thể đang kể một câu chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng tôi và ông cụ Tôn thì không được bình thản như vậy.
Mặc dù từ vị pháp sư này luôn toát ra khí chất vô cùng đáng tin cậy, thế nhưng chúng tôi đều hiểu việc tối nay sẽ không dễ dàng như lời ông ấy nói.
"Vậy... pháp sư Tĩnh Đàn, nếu pháp sư đã trấn thủ Quỷ môn quan, thì chúng tôi cần phải làm gì?"
Ông cụ Tôn trầm ngâm một lúc, sau cùng ngẩng đầu lên hỏi.
Pháp sư Tĩnh Đàn không vội trả lời mà quay sang nhìn tôi, gương mặt bình tĩnh tựa mặt hồ phẳng lặng như thấp thoáng ý cười.
"Vạn sự tùy duyên, cứ tùy cơ ứng biến là được".
Sau khi nói xong câu này, pháp sư tay cầm Chuyển Kinh Luân, cũng không cầm thêm thứ gì khác mà ngồi luôn xuống đất, chỉ một lát đã đi vào trạng thái thiền.
Tôi và ông cụ Tôn bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết đi đâu về đâu.
"Đi, lên xem Linh Lăng thế nào, nhân tiện xem xem trận pháp Bách Minh Pha này rốt cuộc là thứ quỷ quái gì".
Thấy đứng đực ra đó cũng không hay lắm nên ông cụ Tôn vẫy tay với tôi, ý bảo tôi theo ông ấy lên đỉnh tòa nhà xem xét.
"Sư phụ, sư phụ cảm thấy việc tối nay chúng ta nắm chắc được mấy phần?"
Hai chúng tôi lần mò leo lên đỉnh cao ốc trong làn sát khí nồng đặc, tôi thấp giọng hỏi ông cụ Tôn.
"Khó nói lắm, theo lý thì có Chân Ngôn Bát Bảo Chuyển Kinh Luân, lại có pháp sư Tĩnh Đàn ở đây thì chắc sẽ ổn thôi. Nhưng không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên".
Ông cụ Tôn mặt rất nghiêm túc, hai hàng lông mày cau chặt vào nhau. Ông ấy vừa nói vừa như nghĩ ngẫm gì đó mà thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau.
"Vậy nếu đêm nay không phá được trận pháp này hoặc không giữ được Quỷ môn quan thì sẽ có hậu quả gì?"
Thực ra trong lòng tôi đã lờ mờ biết đáp án của câu hỏi này, nhưng tôi vẫn muốn hỏi như để tìm một sự an ủi. Vậy nên tôi lại hỏi ông cụ Tôn một lần nữa.
Vốn tôi tưởng ông ấy nghe xong sẽ quát tôi để thị uy.
Nhưng ông ấy lại thoáng do dự, sau đó trầm giọng đáp.
"Nếu đêm nay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ sợ thành phố náo nhiệt ngoài kia sẽ biến thành thị trấn quỷ. Đến lúc đó hai chúng ta cũng chỉ còn nước đi vào Quỷ môn quan thôi!"
Câu trả lời của ông ấy khiến tôi không kìm được mà nuốt nước bọt.
Xem ra tôi đã đánh giá hơi thấp uy lực của hung trận này rồi.
Mặc dù cảnh tượng trong cao ốc Phương Viên đã khác trước một trời một vực nhưng riêng độ cao của nó thì không thay đổi.
Thang máy đương nhiên đã không còn, thay vào đó là cầu thang treo. Nó cheo leo giữa không trung, mỗi lần giẫm lên một bậc lại có cảm giác như cái thang có thể đứt bất cứ lúc nào.
Tôi càng leo lên cao thì càng sợ. Đến khi gần lên tới đỉnh tòa nhà thì tôi đã không dám nhìn xuống nữa.
Trong lòng tôi lại càng phục Linh Lăng sát đất.
Chưa nói đến những yếu tố khác, nhưng nơi này đầy ác quỷ, nó đáng sợ hơn những thứ ta thấy trên phim kinh dị không biết bao nhiêu lần.
Vậy mà một cô gái nhỏ bé lại dám làm cái nghề này, một mình tới đây, dựa vào sức mình để khống chế tất cả các hồn thể.
Chỉ riêng khí phách và bản lĩnh này thôi, người thường đương nhiên không thể bì được.
Khi tôi và ông cụ Tôn leo tới bậc thang cuối cùng, không biết có phải do độ cao hay không mà bên tai chúng tôi vọng tới tiếng gió rít vù vù.
Dưới cái thang treo là sát khí đen ngòm, nhìn không thấy đáy, giờ lại thêm gió thổi khiến tôi có cảm giác như mình đang đứng trên không trung vậy.
"Sư phụ, cẩn thận đấy, cái thang này còn nhỏ hơn mấy cái ban nãy. Sư phụ chân tay già yếu rồi phải bám cho chắc. Nếu mà rơi xuống thì chẳng cần đợi trận pháp này phá được đã tới gặp Diêm Vương rồi".
Tôi vừa cẩn trọng nhìn xuống dưới chân vừa nhỏ tiếng nhắc nhở ông cụ Tôn ở đằng sau.
Nói xong, đằng sau lưng tôi lại chẳng hề có tiếng trả lời.
Ban đầu tôi còn tưởng ông cụ Tôn đã sợ vỡ mật nên không dám nói chuyện.
Nhưng leo thêm một lúc nữa tôi mới thấy có gì đó không đúng lắm.
Cái thang này làm bằng dây thừng, nếu hai người cùng leo lên thì chỉ cần một người cử động cũng sẽ khiến người kia lắc lư theo.
Nhưng sau khi tôi leo thêm vài bước nữa thì không hề cảm nhận được chiếc thang lắc lư do chuyển động của ông cụ Tôn.
Tôi sinh nghi, đang định quay lại nhìn nhưng chợt nhớ ra nơi này không an toàn nên cẩn thận vẫn hơn.
Cho nên tôi dừng hẳn lại nhưng không quay người mà đứng tại chỗ khẽ gọi.
"Sư phụ?"