Ông Tôn nghe tôi nói bèn gật đầu.

“Tôi đã sớm nghĩ tới điều đó, vì vậy trước đây tôi cũng đã tìm rất nhiều người để nghe ngóng, chỉ có điều thiên thạch thì dễ tìm, thế nhưng chẳng có ai dám bước vào. Chẳng ai có thể khẳng định hồn thể của Tam Thanh rốt cuộc có phải bị nhốt trong đó hay không. Đây mới là điều đau đầu nhất”.

Nói xong ông Tôn vừa thở dài vừa ăn cơm.

Tôi cầm màn thầu trong tay, suýt nữa thì mất khẩu vị, thế nhưng tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Ông Tôn đã nói rồi, vì bên trong thiên thạch quá thần bí nên không có ai dám tiến vào.

Vậy thì người gỗ liễu làm thế nào có thể nhốt được hồn thể của Tam Thanh vào trong này chứ?

Cho dù người gỗ liễu có đạo hạnh rất cao thì cũng không thể chỉ dựa vào tưởng tượng để thực hiện? Huống hồ là nhốt hồn thể của một người vào bên trong.

Một người dù có thể tưởng tượng ra một cảnh tượng thì nhất định cũng phải biết thì mới có thể tưởng tượng được.

Lấy một ví dụ thì chỉ khi bạn biết cái bàn nó như thế nào thì bạn mới có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ăn cơm trên bàn.

Nếu vậy thì chắc chắn người gỗ liễu đã từng vào trong thiên thạch nên mới có thể nhốt hồn thể của Tam Thanh ở trong đó.

“Sư phụ, mặc dù tôi không biết sư thúc đã dùng cách gì, nhưng sư thúc đã báo mộng cho tôi thì tôi đoán rằng thiên thạch đó ở cách mình không còn xa nữa”.

Tôi bình tĩnh, nói ra suy nghĩ đúng trọng tâm trước.

Theo như cách nói của ông Tôn thì bên trong thiên thạch hầu như đều cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài, rất khó liên kết với thế giới bên ngoài. Tam Thanh đã báo mộng thì nhất định từ trường rất gần ở đây, nếu không dù có giỏi thế nào cũng khó làm được.

“Thông minh! Hài! Đệ tử, sao tôi cảm thấy từ sau khi cậu gặp cô Lăng Linh kia thì đột nhiên trở nên lanh lẹ hơn nhỉ? Cô gái đó vượng cho cậu đấy à!”

Ông Tôn vẫn rất không đàng hoàng, đang thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậy mà vẫn có thể xen được vài câu.

Tôi trừng mắt với ông ấy và mặc kệ.

Sau khi canh cánh lâu như vậy thì vấn đề của Tam Thanh cũng đã có được chút manh mối. Đợi sau khi xử lý xong chuyện về cao ốc Phương Viên tôi sẽ ngay lập tức đi tìm hồn thể của Tam Thanh.

Lăng Linh tối qua trước khi đi có nói với tôi để tôi nghỉ ngơi một ngày nhưng tôi không hề có ý định đó.

Sau khi chuẩn bị chút dụng cụ và bùa chú cho ông Tôn thì hai người chúng tôi tới cao ốc Phương Viên một chuyến trước rồi tính tiếp.

Trước khi rời đi, Phương Tuyết đột nhiên gọi tôi. Hình như Phương Tuyết hơi ngại nên ngập ngừng một lúc vẫn không nói ra được.

Nhưng nhìn sắc mặt của cô ta thì tôi đã đoán ra cô ta định nói gì.

“Phương Tuyết, cô yên tâm. Tôi sẽ nghĩ cách để mẹ cô bình an đi đầu thai, sẽ không làm hại tới bà ấy”.

Tôi cười với cô ta và nói vài câu an ủi.

Thế nhưng có đưa được đi đầu thai hay không thì tôi không dám khẳng định, việc không làm hại tới bà ấy thì đương nhiên tôi không nói dối.

Những hồn thể tại tập đoàn Phương Viên đã được ghi trong sổ sinh tử, đã ghi tên thì chắc chắn là đã chiếm một hố, nếu như mà diệt một hồn thể thì sẽ phải lấy mạng của mình tự đi lấp cái hố đó. Chuyện này tôi đã được dạy từ chính trường hợp của Tam Thanh.

Cũng chính vì vậy, chuyến đi lần này mới có phần gam go.

Đợi tới khi tôi và ông Tôn tới cao ốc Phương Viên thì phát hiện ra hàng rào đã được giăng tới phạm vi vài trăm mét bên ngoài cao ốc.

“Sư phụ, sao đệ tử bỗng cảm thấy bất an thế?”

Không biết tại sao mà trên con đường vắng vẻ tôi bỗng cảm thấy lo lắng phập phồng một cách kỳ lạ.

“Đừng nóng, chúng ta quan sát đã”.

Sắc mặt ông Tôn đanh lại, ông ấy không hề gấp gáp đi vào cao ốc Phương Viên mà đi đi lại lại ở vùng lằn ranh, thi thoảng lại cúi đầu không biết là tìm kiếm cái gì.

“Con bé Lăng Linh này đúng là ở trong đó thật”.

Ông Tôn quan sát một lúc thì phủi tay, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí cao ốc Phương Viên.

“Thế nhưng nơi này cũng quá yên tĩnh. Mỗi nơi Lăng Linh đi qua nhất định phải náo nhiệt như đón năm mới mới phải. Sao lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì chứ? Đệ tử, mắt âm dương của cậu có nhìn thấy gì không?”

Tôi nghe ông Tôn nói xong thì bỗng cảm thấy khó chịu.

Tôi đành phải ngẩng cổ nhìn vào trong, ngoài sát khí ra thì chẳng có gì cả.

“Phải rẽ ngoặt khúc này mới có thể nhìn thấy cao ốc Phương Viên. Chúng ta mau vào trong đi!”

Mặc dù không chắc chắn nhưng cứ đứng đây nhìn ngóng vào cũng không phải là cách. Tôi cảm thấy sốt ruột bèn thúc giục ông Tôn.

Ông Tôn do dự một hồi. Cuối cùng ông ấy nghiến răng, không nói gì, chỉ gập người xuống và chui qua hàng rào cảnh sát.

Tôi cũng không chậm trễ, vội vàng đi theo.

Có được kinh nghiệm từ lần trước nên lần này tôi vô cùng cẩn thận, cảnh giác.

Sau khúc ngoặt chính là con đường lớn nơi có cao ốc Phương Viên.

Lần trước, Tam Thanh đã tiêu hủy ông chủ siêu thị ở đây, còn tôi thì bị đám hồn thể bên trong tấn công.

Thế nhưng lần này, một bóng ma tôi cũng không gặp.

Chỉ thấy cao ốc Phương Viên im lìm chết chóc. Nhìn từ xa, nó giống như một con hung thú đang há miệng phun máu đợi chúng tôi tới là sẽ nuốt gọn.

“Sư phụ, ở đây yên tĩnh hơn lần trước rất nhiều, có phải là Lăng Linh đã dồn đám hồn thể kia vào bên trong cao ốc Phương Viên rồi không?”

Tôi không tin Lăng Linh đã chết ở đây. Vậy nếu cô ấy không chết thì tôi có thể nghĩ ra được một khả năng duy nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play