“Sớm đã tính toán xong rồi sao?”
Câu nói của ông Tôn khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Vừa nãy tôi nghĩ một hồi lâu mà vẫn không biết câu nói trong túi gấm có liên quan gì tới hoàn cảnh hiện tại của tôi, sao ông Tôn lại có thể nghĩ ra được nhanh như vậy chứ?
“Ây da, đồ đệ, cậu xem này, tà khí này xâm nhập vào tinh huyết của cậu, đến ngay cả kim dẫn sát khí cũng bị cắn ngược trả, có thể thấy sát khí này mạnh tới mức nào. Huống hồ, cổ thi kia còn tạo ra một nguồn hình thành sát khi ngay trên người cậu, một khi tà khí xâm nhập vào huyết mạch thì sẽ không ngừng sinh ra từ mắt quỷ, căn bản không để cho cậu có cơ hội được hồi phục cơ thể.
“Tôi vốn tưởng lần này cậu chết chắc rồi. Không ngờ, vẫn là ông nội câu nhìn xa trông rộng, đã sớm biết có ngày như thế này. Hay nói cách khác, Ngày này đã được ông nội cậu sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.
Ông Tôn nói văng cả nước miếng, nhưng tôi chỉ biết há miệng, nghe mà ngây người.
Thấy bộ dạng của tôi ngây ra như chưa hiểu, ông Tôn bèn trợn mắt với tôi.
“Nhìn bộ dạng đần thối của cậu kìa, tôi nhớ lúc mới thu nạp cậu làm đồ đệ cậu còn nhanh nhạy lắm cơ mà, sao giờ giống như đứa con nít, cứ nhắc tới ông nội là đầu óc lại đờ đẫn ra như thế chứ?”
Ông Tôn mà hại ai thì chỉ có nhát nào trúng nhát ấy, tôi bị chẹn họng mà không thể phản bác.
Ông Tôn kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống trước mặt tôi và bắt đầu phân tích kỹ lưỡng cho tôi.
“Cậu xem này, lúc tôi ra ngoài cậu còn đang sống dở chết dở, bộ dạng sắp không ổn đến nơi đúng không? Vậy tại sao mới đi một chuyến tới biệt thự nhà họ Liễu về lại ngon lành cành đào thế này?”
“Cậu nói biệt thự đó giờ giống như ngôi nhà hoang, đừng nói là linh khí, đến cả sát khí cũng không có, đương nhiên ngôi nhà đó sẽ không thể gây ra ảnh hưởng gì cho cậu. Như vậy, thứ duy nhất có thể ảnh hưởng tới cậu chính là sự xuất hiện bất ngờ của ác quỷ kia”.
Ông Tôn vừa nói vừa chỉ tay vào bụng tôi.
“Nguồn khí bắt nguồn từ khí hải, là cội nguồn của dương khi, nếu như khí hải bị sát khí xâm nhập thì cậu nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?”
Tôi trầm ngâm rồi lập tức hiểu ra.
Khí hải là nguồn khí, càng tinh khiết thì linh khí sẽ càng tinh khiết, nếu như bị sát khí ngoại lai xâm nhập thì giống như là nước trong bị nước mực đổ vào vậy.
Cả nguồn nước sẽ bị nhiễm đen.
Còn tôi đến cả năng lực tự hồi phục cũng không có, điều này chứng tỏ sát khí kia đã sớm xâm nhập vào trong khí hải. Theo lý mà nói, nếu lúc này tôi vận khí thì sẽ chỉ ra tăng tốc độ lưu chuyển của sát khí bên trong cơ thể, tình hình sẽ càng lúc càng trở nên kịch liệt hơn mà thôi.
Huống hồ với vết thương hiện tại của mình, vừa rồi mới ra ba đòn với ma nữ thì cõ lẽ tôi đã chết rồi, vậy mà tại sao vẫn đứng sờ sờ ở đây và còn có hiện tượng chuyển biến tốt lên chứ?
Tôi lại nhìn lời nói trong túi gấm của ông nội mình: “Dùng mình khắc nó, để mình sử dụng…”
Tôi lại lầm bầm đọc ba lần rồi bỗng bừng tỉnh.
Sát khí này có năng lực trấn áp huyết mạch của tôi nhưng không hề có ý muốn lấy mạng tôi mà ngược lại khi tôi vận khí thì sát khí sẽ hóa thành linh khí và cuối cùng để tôi sử dụng.
Nói cách khác, mắt quỷ vốn tồn tại để khắc chế tôi nhưng nếu tôi vận dụng thích hợp thì mắt quỷ có thể biến thành nguồn tạo ra linh khí và không ngừng cung cấp linh khí cho tôi.
Tôi chợt hiểu ra. Chẳng trách trước đó khi vận khí tôi có cảm giác có gì đó khác biệt. Giờ nghĩ lại , hóa ra là lúc vận khí dễ dàng hơn nhiều.
Hiểu ra điều này, tôi vừa nãy còn đang vô cùng sợ hãi bỗng trở nên hào hứng. Cảm giác như vừa từ địa ngục quay trở về thiên đường vậy.
“Có điều…”
Ông Tôn ngoài sự hào hứng ra thì bỗng cảm thấy nghi ngờ.
“Mặc dù đây là chuyện tốt nhưng nghe có phần vô lý!”
Lời nói của ông Tôn khiến tôi vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm bỗng lại trở nên căng thẳng.
“Theo lý mà nói huyết mạch của cậu đều đã bị khóa chặt, sao sát khí kia có thể từ sát khí hóa thành linh khí trong cơ thể cậu được chứ? Kiểu gì thì cũng phải có thứ gì đó làm trung gian mà?”
Ông Tôn càng phâm tích thì càng cảm thấy kỳ lạ. Ông ấy vuốt cằm suy nghĩ và vẫn cảm thấy không thông.
“Lẽ nào trong cơ thể cậu vẫn còn thứ gì đó khác sao?”
Lúc ông Tôn nói vậy thì có phần hụt hơi giống như cảm thấy không thể giải được câu đố về cơ thể tôi vậy.
Tôi thì không nghĩ nhiều như ông Tôn, chuyện này đã được ông nội sắp xếp ổn thỏa thì tức là ông đã sớm trồng một hạt giống trong cơ thể tôi rồi. Nói không chừng thì khi người gỗ liễu phong ấn cơ thể tôi, ông đã tạo ra một sự hạn chế khác.
Chẳng trách ông nội đã kêu tiên gia của mình đi canh chừng cổ thi kia.
Cùng với việc trấn áp cổ thi, thực ra là để cổ thi này không ra tay với người khác cho tới khi tôi xuất hiện.
Ông Tôn không hề có ý kiến gì với cách suy nghĩ của tôi. Ông ấy chỉ suy nghĩ một lát rồi tò mò lấy ra một cái gương phóng to và gọi tôi.
“Cái gương này giống như gương chiếu yêu, có thể nhìn thấy tiên gia trên người đối phương. Đây cũng là bảo bối tôi lấy được từ nhà họ Uy, để xem dùng trên người cậu có linh hay không!”
Cũng không biết ông Tôn nghĩ gì mà cười hi hi sau khi nói xong và nhìn lên người tôi thông qua chiếc gương.
Không biết tại sao mà khi bị ông ấy chiếu tôi bỗng cảm thấy căng thẳng.