Ông cụ Tôn mắng um cả lên, dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy tôi.
Lúc này tôi đã không còn khả năng suy nghĩ nữa, trong đầu toàn là tiếng cười man rợ của cổ thi kia. Âm thanh đó đi thẳng vào tai tôi, như thể đang giày vò linh hồn tôi.
Tôi liều mạng đâm đầu vào quan tài máu, muốn kết thúc kiếp sống này. Như vậy thì tôi sẽ không phải chịu đau đớn nữa.
"Nhóc con, khỏe thật đấy nhỉ? Ái dồi ôi, xương cốt già nua của tôi sắp bị cậu làm gãy hết rồi..."
Ông cụ Tôn ban nãy còn quát um lên nhưng giờ đã mệt đứt hơi.
Để bảo vệ tôi, ông ấy đã dùng toàn bộ sức lực của mình.
"Sư phụ..."
Đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút, lặng người nhìn ông cụ Tôn đang nghiến răng nghiến lợi. Nhưng chỉ giây tiếp theo, cơn đau kia lại hành hạ như thể muốn kéo tôi xuống địa ngục. Tôi đau đớn gào thét rồi lăn lộn trên mặt đất.
Ông cụ Tôn thấy vậy thì cũng rất sợ, vội vã nói:
"Trương Ly, cậu cố gắng kiên cường thêm một chút, tôi sẽ cứu cậu ngay đây. Má nó chứ, ai cho cậu làm càn như vậy!"
Ông ấy xoa xoa lồng ngực vừa bị tôi đâm vào đau điếng, sau đó lấy trong người ra một lá bùa màu vàng, bên trên có những họa tiết rất rối rắm.
Ông ấy bước hai bước đến trước cỗ quan tài máu, tay tạo pháp ấn miệng niệm chú. Trên người ông ấy như toát ra tiên khí, khí trên người đột nhiên thay đổi. Sau cùng, ông ấy hô lên một tiếng như ra lệnh.
Lá bùa lập tức dính chặt lên trán của cổ thi!
Khi lá bùa thiêng chạm vào cổ thi kia, nó phát ra ánh sáng nhẹ màu vàng. Sau đó, ánh sáng vàng ngày càng mở rộng, bao trùm lên toàn bộ cổ thi kia.
Cổ thi nghìn năm như thể bị kích thích, tiếng cười của nó ngưng lại, bắt đầu không ngừng co quắp trong chiếc quan tài như thể sắp sửa lao ra bất cứ lúc nào vậy. Cảnh tượng đó vô cùng dị thường và đáng sợ.
Thấy lá bùa không mấy hiệu nghiệm, cổ thi vẫn còn động đậy thì mặt ông cụ Tôn sa sầm lại vô cùng khó coi.
"Việc này còn phiền phức hơn tôi tưởng nhiều...", ông cụ Tôn tim đập thình thịch nói.
Xem ra lần này thực sự rách việc rồi.
Ông cụ Tôn nhìn tôi vẫn còn đang lăn lộn trên mặt đất, chỉ đành nghiến răng giận dữ nói.
"Không thể hiện chút bản lĩnh thực sự thì không được rồi!"
Ông ấy nói rồi lập tức lùi về sau ba bước, sau đó vẽ xuống đất một con cá âm dương, tay tạo pháp ấn, nhỏ tiếng niệm chân ngôn của Đạo gia.
Trong nháy mắt, toàn thân ông ấy rung lên như thể vừa bị cái gì nhập vào. Ông cụ Tôn lúc này như biến thành một người khác.
Đôi mắt ông ấy bỗng trở nên sâu thẳm như một cái vực không đáy, quay đầu lại nhìn cỗ quan tài máu kia vẻ mặt vô cùng trang nghiêm rồi đột nhiên quỳ sụp xuống.
Thế nhưng, sau đó vẫn chẳng có hiệu quả gì, hơn nữa còn xảy ra một chuyện kinh hoàng khác.
Ở chỗ đất phía dưới quan tài đột nhiên chảy ra rất nhiều máu, nhiều đến nỗi mùi tanh nồng nặc trong không khí.
Cổ thi nghìn năm này đương nhiên chẳng phải dạng vừa, nếu không ông nội tôi đã không để Hồ đại tiên trông coi nó!
Ông cụ Tôn hai tay úp xuống đất, dập đầu một cái.
Một chuyện thần kỳ đột nhiên xảy ra, máu tươi ban nãy cứ trào ra giờ đã dần rút xuống.
Ông cụ Tôn ngẩng đầu lên, hai tay lại úp xuống đất rồi dập đầu lần nữa.
Chiếc quan tài máu không còn rung lắc dữ dội mà dần dừng lại, tựa hồ như cổ thi bên trong không còn giãy giụa nữa.
Nhưng vẫn chưa hết, ông cụ Tôn lại ngẩng đầu lên, quay về hướng cỗ quan tài mà dập đầu thêm một lần nữa.
"Đoàng", một tiếng sấm rền vang.
Nắp quan tài ban nãy rơi xuống mặt đất giờ bay lên không trung, đậy lại vừa khít vào cỗ quan tài máu kia.
Ông cụ Tôn lúc này mới ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.
Tôi cũng cảm thấy cơn đau thấu trời ban nãy dần biến mất nên không còn lăn lộn trên mặt đất nữa. Ý thức của tôi đã hồi phục lại một chút, nhưng trong đầu tôi vẫn là một mớ hỗn độn.
"Thằng ranh con, mau đứng dậy cho tôi!"
Một lát sau, tôi nghe tiếng ông cụ Tôn giận dữ quát khiến tôi giật cả mình. Giờ tôi đã nhớ ra toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy.
Tôi định tìm đến cái chết, còn muốn đâm đầu vào cỗ quan tài máu này.
Nghĩ lại việc này đến tôi cũng không thể tưởng tượng nổi. Sao tôi có thể làm vậy chứ?
Tôi nhếch nhác bò từ dưới đất lên nhìn ông cụ Tôn lúc này đang hơi yếu. Tôi quanh co nói:
"Sư phụ... tôi... tại sao ban nãy tôi lại làm vậy nhỉ? Tôi không muốn chết!"
Ông cụ Tôn tỏ vẻ mất kiên nhẫn phất tay đáp: "Tôi còn không hiểu nhóc con nhà cậu hay sao? Ban nãy là do cổ thi kia thao túng tâm trí cậu. Nếu không phải tôi kịp thời cứu cậu thì tầm này sang năm chắc phải đốt vàng mã cho cậu rồi đấy!"
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ rất cảm kích, trong lòng chợt thấy vô cùng ấm áp.
"Sư phụ, may mà có sư phụ ở đây!"
Ông cụ Tôn hít một hơi, chẳng buồn đáp lời tôi. Ông ấy đứng lên, mặt nghiêm trọng đánh giá cỗ quan tài máu phía trước.
"Trương Ly, có kẻ cố tình đặt xác mẹ cậu ở cổng Trương gia thôn, chắc chắn hắn có mưu đồ gì đó. Có điều việc này tôi cũng không rõ lắm, nhưng ban nãy mắt quỷ sau lưng cậu đột nhiên mở ra, xem ra cổ thi này có liên quan mật thiết tới cái mắt quỷ đó!"
Ông cụ Tôn vẫn tưởng rằng thi thể trong quan tài là mẹ tôi. Tôi do dự một lát, nhưng rồi quyết định sẽ không nói cho ông ấy biết sự thật.
Ông cụ Tôn giấu tôi quá nhiều việc, cho nên tôi cũng không muốn nói với ông ấy tất cả chân tướng.
Tôi tỏ vẻ đồng ý gật đầu, ông cụ Tôn cũng không nhận ra tôi có gì bất thường.
Sau đó ông ấy ngẫm nghĩ một lát rồi cau mày nói tiếp: "Cổ thi này rõ ràng là đến đây vì cậu. Nó làm cho mắt quỷ sau lưng cậu mở ra, nhưng ban nãy tôi lại cảm nhận được một chút khí tức của tiên bảo hộ..."
Nói rồi, đột nhiên mặt ông ấy biến sắc nói: "Trương Ly, hình như tôi đã đoán ra rồi!"
Thấy ông cụ Tôn như thể đã phát hiện ra chân tướng, tôi kinh ngạc vội vã hỏi:
"Sư phụ, sư phụ biết được gì rồi? Mau nói đi!"
Ông cụ Tôn nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó lại nhìn cỗ quan tài máu bên cạnh rồi mới từ tốn đáp:
"Cổ thi ở trong cỗ quan tài này chắc chắn là mắt xích quan trọng để phá bỏ phong ấn trong nội thể của cậu! Chỉ cần nó còn tồn tại thì tượng người gỗ liễu trong người cậu có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào".
Một khi phong ấn bị phá vỡ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nghe xong, tôi hít sâu một hơi. Ảo ảnh bà Tư cho tôi xem tua lại trong tâm trí khiến lòng tôi trĩu nặng.
Nếu như tượng người gỗ liễu thoát ra thì có khi thiên hạ sẽ đại loạn!
Tôi thực sự không ngờ tới, cỗ cổ thi nghìn năm này lại liên quan đến việc giải trừ phong ấn của tượng người gỗ liễu trên người tôi!
Thấy tôi không nói gì nữa, ông cụ Tôn còn tưởng tôi không tin nên hừ một tiếng, nói bằng giọng chắc nịch:
"Tình huống ban nãy có lẽ là nó định giải trừ phong ấn cho tượng người gỗ liễu trên người cậu, may mà tôi cao tay, kịp thời bảo vệ được tính mạng của cậu!"
Tôi nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ, không khỏi rùng mình một cái.
"Đợi chút! Rắc rối to rồi!"
Đột nhiên, mặt ông cụ Tôn biến sắc như thể nhận ra điều gì đó. Mắt ông ấy trân trối nhìn về ngọn núi phía sau.
"Trương Ly, chúng ta mau lên núi thôi, ở đó lớn chuyện rồi!"