Lời của ông cụ Tôn khiến tôi như bị mê hoặc.

Bà Tư trước đó tới nói tôi tuyệt đối không được quay về Trương gia thôn, nếu không tất cả thôn dân sẽ chết nhưng giờ ông cụ Tôn vừa mới đến lại rủ tôi về Trương gia thôn.

"Sư phụ, đã đến giờ phút này rồi mà sư phụ còn đùa được sao?"

Không phải là tôi không tin lời ông cụ Tôn, chỉ là cách hành sự không có kế hoạch của ông ấy khiến tôi sợ hãi.

Hơn nữa, việc này liên quan đến tính mạng của người dân trong thôn nên dù tôi có tò mò đến mấy thì cũng không dám mạo hiểm như vậy.

"Tôi đùa với cậu bao giờ?"

Thấy tôi có vẻ nghi hoặc, ông cụ Tôn đột nhiên cao giọng như thể hơi giận dữ.

"Tôi nói với cậu thế này nhé, những điều bà Tư cho cậu xem quả thực là những chuyện đã xảy ra. Có điều, cậu cũng không thể tin hoàn toàn. Hơn nữa, những điều bà ấy cho cậu xem không phải toàn bộ sự việc".

"Vậy sự thực là sao?"

Tôi như thể nhìn thấy một tia sáng, vội vã gặng hỏi.

Nhưng đến lúc quan trọng thì ông cụ Tôn lại bắt đầu úp mở.

Ông ấy nhún vai, hai tay buông thõng.

"Tôi cũng không biết, cho nên tôi mới nói chúng ta phải đi xem thì mới hiểu được".

Nói rồi, ông ấy vươn người một cái.

"Được rồi, vi sư cũng mệt rồi, cậu tự mà suy nghĩ đi. Giờ tôi đi thăm sư đệ tôi đây".

Nói xong, ông cụ Tôn hai tay chống vào đầu gối rồi đứng dậy. Khi chuẩn bị quay người đi, đột nhiên ông ấy có vẻ rất lưỡng lự.

"Trương Ly, cậu có biết tám cây cột mà cậu nhìn thấy là gì không?"

Lời ông cụ Tôn nói ban nãy còn khiến tôi mông lung suy nghĩ thì đột nhiên ông ấy lại hỏi thêm câu này khiến tôi bất giác ngẩn ra.

Đây cũng chính là điều tôi đang muốn biết.

"Tiên gia trên người cậu là tượng người gỗ liễu đúng không?"

Sau khi đánh giá tôi một lượt thì ông cụ Tôn đột nhiên bình thản hỏi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông cụ Tôn.

Khi tượng người gỗ liễu hiện thân chỉ có Tam Thanh tận mắt nhìn thấy, tại sao ông cụ Tôn lại biết chuyện này? Lẽ nào...

"Sư phụ, lẽ nào ngày hôm đó ở cao ốc Phương Viên sư phụ cũng có mặt?"

Cho dù ông cụ Tôn thị lực tốt đến đâu thì cũng không thể nào nhìn thấy trên người tôi xuất hiện tiên gia gì. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất là khi tiên gia của tôi hiện thân, ông ấy cũng có mặt ở đó.

Vẻ mặt ông cụ Tôn hơi dao động, không thể nhìn ra là vui hay là buồn.

Một lúc sau, ông ấy mới lắc đầu.

"Không phải, tôi chỉ đoán mà thôi. Trước đây tôi từng cùng sư đệ thảo luận xem tiên gia trên người cậu là gì, thậm chí sư đệ còn từng gieo quẻ tượng để hỏi, nhưng đều không có câu trả lời. Mãi cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy ảo ảnh mà bà cụ kia cho cậu xem".

Ánh mắt ông cụ Tôn nhìn tôi đầy vẻ do dự, không nói tiếp mà quay lưng đi vào phòng Tam Thanh.

Tôi hoang mang khó hiểu nhìn theo bóng lưng ông ấy.

Ông ấy lại nói chuyện với tôi kiểu nửa úp nửa mở?

Tại sao ông ấy không nói tiếp? Ông ấy đang sợ điều gì?

Ông cụ Tôn ở trong phòng Tam Thanh rất lâu, sau đó mặt đầy ảo não đi ra.

"Trương Ly, chúng ta nhất định phải tới Trương gia thôn. Chỉ có cách này mới có cơ hội cứu mạng Tam Thanh".

Ông cụ Tôn nói với vẻ vô cùng trịnh trọng.

"Tôi cũng không giấu gì cậu, tám cây cột mà cậu nhìn thấy trong ảo ảnh chính là tiên gia trên người cậu. Gỗ thành hình nhờ tinh hoa nhật nguyệt, lấy địa linh nhân kiệt làm trí, lấy máu tươi để hình thành tiên đạo".

"Trước đây chúng ta đều nghĩ sai rồi, cứ tưởng ông nội cậu tìm một tiên gia lợi hại đến bảo vệ cậu nhưng thực sự thì hoàn toàn ngược lại. Tượng người gỗ liễu đó ở trên người cậu là do ông cậu không còn cách nào mới phải đem nó phong ấn trong người cậu. Cho nên, cậu mới là nhân vật lợi hại kia".

Tôi thẫn thờ nhìn miệng ông cụ Tôn đang mấp máy.

"Là sao cơ? Ý của sư phụ là vị tiên gia trên người tôi chính là mấy cây cột dính đầy máu và não người kia sao?"

Nhắc đến đây, trong đầu tôi lập tức tái hiện lại cảnh tượng trong ảo ảnh kia. Đột nhiên ruột gan tôi như lộn tùng phèo lên, toát mồ hôi lạnh.

Ông cụ Tôn thận trọng gật đầu.

"Đúng là như vậy, cho nên tôi rất lo lắng, tượng người gỗ liễu này vốn là thực vật không có thất tình lục cảm như con người, có nó trên người là phúc hay là họa đến tôi cũng không biết chắc. Nhưng có một vấn đề mà tôi hiểu rất rõ, nếu như vị tiên gia đó coi chúng ta là kẻ thù thì cả hai chúng ta cộng lại đều không phải đối thủ của nó".

Ông cụ Tôn vừa nói vừa nhíu mày đánh giá tôi một hồi khiến tôi cảm giác như có thứ gì đang bò trên lưng mình vậy, lạnh toát cả sống lưng.

Tôi không kìm nổi mà quay đầu nhìn về phía sau lưng, nhưng ngoài không khí ra thì chẳng còn gì khác.

Tôi cũng không rõ ông cụ Tôn nói những lời này là thật hay giả, nhưng tôi biết một điều đó là tượng người gỗ liễu kia đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của chúng tôi.

Tôi nháy mắt với ông cụ Tôn, những lời này cũng chẳng tốt đẹp gì nên chẳng may chọc tức vị tiên gia kia thì đến lúc đó rất khó xử lý.

Qua hơn nửa năm làm việc với nhau, hai chúng tôi đã rất ăn ý. Tôi vừa nháy mắt, ông cụ Tôn lập tức hiểu ý.

Có điều ông ấy không hề có vẻ hoảng sợ, hơn nữa còn thản nhiên vỗ vai tôi.

"Không cần phải sợ, ông nội cậu đã phong ấn nó trên người cậu. Cậu sống thì nó sống, cậu chết thì nó chết, cho nên mỗi lần cậu sắp chết thì nó sẽ ra tay giúp đỡ. Thực ra không phải là chỉ giúp cậu mà nó còn đang giúp chính bản thân mình".

Nói dứt lời, ông cụ Tôn như thể thấy lời mình đang nói hơi mâu thuẫn với lúc trước nên bổ sung thêm một câu.

"Có điều, điều này cũng không hoàn toàn chắc chắn". Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Nói rồi, ông cụ Tôn lại nháy mắt với tôi.

Tôi hiểu ý ngay.

Nếu phong ấn của ông nội trên người tôi không bị phá vỡ thì tượng người gỗ liễu này chỉ có tác dụng là tiên gia bảo hộ tôi mà thôi. Nhưng nếu như phong ấn này bị phá vỡ thì chỉ sợ tôi sẽ lập tức mất mạng trong tay nó.

Hiện giờ, ông cụ Tôn đã biết cách giải trừ phong ấn nhưng đương nhiên ông ấy không thể để cho tượng người gỗ liễu này biết được.

Mặc dù chỉ là một ám hiệu nhưng vẫn khiến tôi kinh ngạc đến nỗi phải toát mồ hôi lạnh.

"Nhưng giờ quay lại Trương gia thôn, vậy khác nào tìm chỗ chết?"

Tôi vẫn không hiểu tại sao ông cụ Tôn lại thúc giục tôi về Trương gia thôn như vậy.

Tạm chưa nói vùng thánh địa này là đại bản doanh của tượng người gỗ liễu, kể từ sau khi nhà họ Uy huyết tế Trương gia thôn, những người phụ nữ còn lại đều nghĩ rằng tôi là người hại chết những người đàn ông trong thôn. Bọn họ chỉ hận một nỗi không thể lột da tôi.

Hơn nữa, bà nội của Uy Chính Thiên cũng đã nói rồi, nếu tôi quay lại thì cả thôn sẽ chết, vậy thì sao tôi có thể quay về thôn lúc này?

Tôi liệt kê những lý do này với ông cụ Tôn, muốn ông ấy cho tôi một lý do chính đáng để về thôn.

Sau khi nghe tôi phân tích xong, ông cụ Tôn chỉ nói vỏn vẹn một câu nhưng đã khiến tôi sẵn sàng thỏa hiệp.

"Ở Trương gia thôn, tôi phát hiện ra tung tích của mẹ cậu".

Không có lý do gì phức tạp, chỉ vỏn vẹn một câu khiến tôi kinh ngạc. Đồng thời, cũng khiến tôi hạ quyết tâm phải về Trương gia thôn.

Mặc dù tôi vẫn còn băn khoăn, nhưng tôi và ông cụ Tôn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Hai chúng tôi bàn bạc thêm một ngày nữa rồi bắt đầu xuất phát đi về Trương gia thôn.

Có điều tôi không thể ngờ được, chuyến đi đó của chúng tôi đã làm dấy lên một cơn giông bão đầy mùi máu tanh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play