Nhìn thấy bố mình sống dở chết dở thì Tào Thần phụp xuống bên giường khóc sụt sùi.
“Trương đại sư, bố tôi còn cứu được không?”
Đối với câu hỏi của Tào Thần, tôi cũng cảm thấy khó xử.
Con chồn yêu kia mà ra tay là liều chết, nhìn dịch não màu vàng chảy ra khi nãy của nó thì tôi cho rằng lúc nữa dịch não của Tào Kiến Quân cũng chảy ra không khác gì.
Tôi nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta đã rơi vào tình trạng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít rồi. Sợ rằng nhắm mắt lại thì cũng chẳng còn được mấy.
Mặc dù tôi hiểu vậy nhưng không thể nói cho Tào Thần được.
“Đưa bố anh tới bệnh viện trước đi”.
Sắc mặt tôi hơi khó coi, tôi bèn an ủi Tào Thần đưa bố anh ta tới bệnh viện, không biết chừng vẫn còn hi vọng.
Tào Thần được tôi nhắc nhở thì mới phản ứng lại, cuống cuồng cõng bỗ chạy ra ngoài.
Tôi chạy theo sát phía sau hai người bọn họ.
Mặc dù tôi tới muộn, không thể ngăn chặn bi kịch xảy ra. Nhưng đã quan tâm tới chuyện này thì tôi phải vì nó đến cùng.
Huống hồ, trước khi bỏ đi chồn yêu còn chỉ vào Tào Thần. Tôi nhất thời không hiểu ý của nó, chỉ mơ hồ cảm thấy con chồn này không hề có ý định bỏ qua.
Không biết chừng đợi Tào Kiến Quân không còn nữa thì nó sẽ ra tay với Tào Thần cũng nên.
Trên đường tới bệnh viện, sắc mặt Tào Kiến Quân không còn ra hồn người nữa. Cả cơ thể co giật liên tục, được một lúc thì thấy ông ta ta cứng đơ người và hoàn toàn tắt thở.
Nhìn hồn thể của Tào Kiến Quân bay ra ngoài và nhìn thi thể mình với vẻ hoang mang thì tôi chỉ biết thở dài bất lực và vỗ vai Tào Thần.
“Không cần mất công đi bệnh viện nữa, về thôi, lo hậu sự cho bố của anh”.
Lúc này, Tào Thần đang cố nín khóc lái xe về phía bệnh viện. Nghe tôi nói vậy, anh ta hoàn toàn sụp đổ và cứ thế khóc nức nở.
“Trương đại sư, cậu nghĩ cách thêm đi, bố tôi trước giờ gân cốt tốt lắm, không bị bệnh vặt gì cả, sao có thể nói chết là chết được chứ!”
Tào Thần khóc nức nở nhưng vẫn không dừng xe lại.
Tôi hiểu cảm giác lúc này của anh ta. Chuyện này dù là ai thì cũng không thể chấp nhận được, nhưng dù có tới bệnh viện thì bác sĩ cũng chỉ có thể sắp xếp một vị trí cho ông ta trong nhà xác mà thôi.
Hồn thể của Tào Kiến Quân đã rời khỏi cơ thể, dù có là Hòa Đà tái thế thì cũng không thể cứu được ông ấy nữa.
Chồn yêu đổi mạng, tôi đã từng gặp điều này trong cuốn sổ ghi chép của ông nội mình và cũng từng được nghe ông nhắc qua khi nói chuyện.
Năm xưa, từng có người trong thôn nhà họ Trương chúng tôi đắc tội với chồn yêu thành tinh và cũng suýt nữa thì phải đổi mạng.
Khi đó, thủ đoạn đổi mạng của chồn yêu có phần khác với con này. Con chồn kia treo cổ mình chết ngắc trên cành cây.
May mà ông nội tôi phát hiện kịp thời, chặt đứt cái cây đó nên con chồn đòi mạng mới không thành công, nó tức giận định trả thù ông nội tôi. Kết quả là, báo thù không thành công còn suýt nữa thì bị ông nội tôi xử lý. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Cụ thể ông đã làm như thế nào thì không hề nói cho tôi biết.
Giờ tôi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác sợ hãi không hề kém so với lúc nhìn thất Thất sát tỏa hồn trận.
Bởi vì cảnh tượng đòi mạng của chồn yêu này tạo ra một cú sốc cực lớn đối với thị giác và tâm linh con người.
“Tào Thần, tôi hiểu cảm giác lúc này của anh. Nhưng giờ đi bệnh viện cũng vô ích thôi. Cùng lắm thì bác sĩ sẽ làm giấy thông báo tử vong cho anh, còn những chuyện khác, họ chẳng thể làm gì được. Thay vì lãng phí thời gian, chi bằng về sớm chuẩn bị lo hậu sự cho bố anh”.
Khuyên tới đây, tôi bỗng do dự và nhìn Tào Thần hỏi nhỏ.
“Anh nghĩ kỹ lại, sáng nay, khi bố nói chuyện với anh, anh có bỏ sót điều gì không?”
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở đây, luôn cảm thấy rằng Tào Kiến Quân không chỉ có mỗi chuyện chưa đưa đủ tiền mua mạng vậy.
Thủ đoạn báo thù của chồn yêu tàn nhẫn như vậy, nhất định là nó hận cả nhà Tào Kiến Quân, nếu không đã không tới mức phải bỏ mạng sống của đồng loại như thế, hơn nữa nhìn ám thị cuối cùng của chồn yêu thì có vẻ như nó định khiến cả nhà Tào Kiến Quân tuyệt diệt.
Lúc này tâm trạng của Tào Thần có phần kích động, không được bình tĩnh, thấy tôi hỏi vậy bèn vội vàng suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra điều gì khác thường, cuối cùng anh ta nghiến răng hỏi tôi.
“Trương đại sư, cái chết của bố tôi có phải là do con chồn yêu đó không?”
Khi hỏi xong, đôi mắt Tào Thần hằn đỏ.
Tôi không nói gì. Không khẳng định cũng không phủ định.
Tào Thần thấy tôi im lặng thì sịt mũi và hùng hăng nói.
“Từ nhỏ tôi đã thấy đám chồn phiền phức, nhìn thấy là chỉ muốn giết. Giờ chúng nó còn dám hại chết cả bố tôi, tôi về sẽ phá nát ổ của chúng nó, sau này gặp con nào sẽ giết chết con đấy!”
Có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai bố con Tào Thần rất sâu sắc. Cái chết thảm của Tào Kiến Quân là một cú sốc lớn đối với Tào Thần.
Nhưng từ lời nói của anh ta thì tôi đoán ra được chút đầu mối.
Đối với những người hành nghề âm dương như chúng tôi mà nói. Chồn yêu vừa là động vật và hơn thế còn là tà vật. Vì vậy việc sản sinh sự căm ghét đối với loại này cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đối với người bình thường, bọn chúng chỉ là một loại động vật nhỏ thuần túy của thế giới tự nhiên. Hơn nữa, chồn trông cũng có phần đáng yêu, ngây ngô nữa. Vì vậy phần lớn con người nhìn thấy chúng thì không những không thấy sợ mà còn có phần yêu thích.
Thậm chí, giờ còn có không ít người tìm cách thuần phục chúng làm thú cưng.
Với cái thứ có bề ngoài dễ thương như vậy thì sao lại khiến Tào Thần từ nhỏ đã cảm thấy phiền phức chứ?
Tôi định hỏi cho rõ, nhưng tình huống hiện tại cứ gặng hỏi tới cùng thì đúng là không phù hợp cho lắm.
Đợi đến khi chúng tôi lái xe quay về tới Đông thôn, mẹ của Tào Thần đang sốt ruột đợi ngoài cổng, vừa thấy chúng tôi quay lại thì bà ấy vui mừng. Nhưng khi bước tới đón thì phản ứng trở nên khác lạ, cả người bà ấy cứng đơ tại chỗ và không dám lao về phía chiếc xe nữa.
Tào Kiến Quân chết đột ngột và có phần tà ma nên tang lễ cũng diễn ra vội vàng. Tôi giúp Tào Thần ba ngày trời, cho tới khi Tào Kiến Quân xuất quan thì mới thở phào.
Vì điều đó, Tào Kiến Quân cảm kích tôi vô cùng.
“Trương đại sư, chuyện của bố tôi, cậu đã giúp đỡ quá nhiều, nếu không có cậu thì có lẽ bố tôi đã không thể ra đi một cách đàng hoàng như vậy”.
Lời cảm ơn của Tào Thần đúng là thật lòng. Cái chết kỳ lạ của Tào Kiến Quân khó tránh khỏi sự tò mò của hàng xóm láng giềng. Hơn nữa hôm đó khi chúng tôi đi tìm con chồn yêu thì những người hàng xóm cũng đã tận mắt nhìn thấy con vật đó.
Vậy nên có những tin đồn khó nghe lan truyền trong thôn. Người trong thôn đều nói Tào Kiến Quân đã làm chuyện thương thiên hại lý nên đã bị chồn yêu đòi mạng.
Người trong thôn phần nhiều còn mê tín, với người có cái chết kỳ lạ như vậy thì đều cảm thấy sợ hãi. Nên khi tang sự diễn ra, thậm chí nhà Tào Thần chẳng mời nổi ai tới giúp đỡ.
Tào Kiến Quân bị chồn yêu hành hạ tới mức cuối cùng bị chết thảm, chết không còn mặt mũi khiến Tào Thần căng thẳng cả một đêm.