Nghe sư thúc nói xong, tôi lờ mờ cảm giác rằng mình đã nắm được thông tin gì đó, nhưng mà vẫn thấy rất mơ hồ, nghĩ mãi không ra.
Tôi không hiểu được, nếu đã muốn làm vật tế, vậy tại sao không trực tiếp ra tay huỷ diệt những hồn thể ấy đi? Như thế chẳng phải đơn giản hơn việc để những hồn thể lấy “sống lại” rồi lại bị kẻ khác giết chết hay sao?
Thế này có khác gì cởi quần để đánh rắm, làm chuyện thừa thãi đâu?
Mà hành động như vậy, tuy rằng bên trên vẫn chưa xuống kiểm soát, nhưng chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, tương đương với việc khiến bản thân mình gánh chịu sự phẫn nộ của mọi người.
Người đã làm những chuyện này rốt cuộc là một người tài, hay là một kẻ ngốc?
Đương lúc tôi và sư thúc nhỏ giọng thì thầm, linh hồ kia bèn hất đầu một cái, ném người đang ngậm trong miệng xuống đất.
Tôi cúi xuống nhìn, ối, lần này vẫn là một người quen.
Đây chẳng phải là Vương Cường - kẻ đã mất tích mấy ngày nay sao?
Tôi nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ trong đầu. Từ sau vụ việc sinh viên nữ nhảy lầu ở Ma thành, những chuyện xảy ra tiếp theo cứ như phản ứng dây chuyền vậy. Không phải là người sống gặm xác, thì là nhảy sông tập thể. Mà với mỗi một sự kiện, chúng tôi đều đã từng thảo luận với Vương Cương.
“Sư thúc, hình như ngay từ đầu chúng ta đã bị ông ta tính kế rồi?”
Giờ tôi mới nhận ra, tôi và sư thúc đều bị Vương Cường chơi khăm.
Nhìn vào thì có vẻ như hai chúng tôi đang sắp xếp cho Vương Cường làm việc, nhưng thực tế là chúng tôi vẫn luôn bị đối phương dắt mũi.
Lúc sư thúc nhìn thấy Vương Cường, vẻ mặt cũng khá tức giận.
“Chẳng trách khí tức trên người Vương Cường lúc yếu lúc mạnh. Tôi còn tưởng lý do là ông ta vóc dáng cao to nhưng bản tính lại nhát gan. Hoá ra là vì để che đậy tử khí trên người. Tôi đoán không sai, tên Vương Cường này giống Nguyễn Thanh Nhi, đều là người chết còn sống”.
Dứt lời, sư thúc bèn đến bên cạnh Vương Cường, rồi cúi xuống vén hai mí mắt của đối phương lên để quan sát.
“Ừm, lần này thì là người chết thật rồi, xác cũng đã thối rữa. Đi thôi”.
Sư thúc ngước lên nhìn linh hồ cao lớn trước mặt mình, sau đó quay đầu khoác tay lên vai tôi, ra hiệu cho tôi đi theo.
Tôi ngơ ra. Chuyện này còn chưa xong mà, sao lại rời đi?
“Sư thúc, thế chúng ta mặc kệ những hồn thể kia à?”
Tôi ngoái lại nhìn những hồn thể ấy, nhẩm tính sơ qua, có lẽ số lượng cũng phải cả trăm. Lúc này, bọn họ đang đứng ở một nơi không xa và nhìn chúng tôi chằm chằm bằng ánh mắt vô hồn.
“Không mặc kệ thì cậu muốn làm sao đây? Giết hết à? Bây giờ những hồn thể ấy đều là thuốc nổ đấy. Một khi đã động vào thì cậu không chỉ hoàn thành nghi thức hiến tế kia, mà e rằng còn bị liệt vào danh sách đen cả đời, cũng không nhìn thấy ánh sáng được nữa đâu”.
“Tôi bị liệt vào danh sách đen? Nếu diệt trừ được những hồn thể kia thì có nghĩa là tôi đã tạo phúc cho nhân loại mà? Tại sao còn muốn giết tôi chứ?”
Tôi mù tịt. Đối với những thủ đoạn của bên trên, tôi ít nhiều gì cũng biết được chút ít.
Ví dụ như cục 749 nổi tiếng một thời, hoặc là mấy phòng điều tra nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên. Bề ngoài thì mang danh nghĩa nghiên cứu, nhưng thực chất bên trong là những người tài và dị nhân với thủ đoạn phi thường.
Các bộ phận ấy chuyên làm gì? Đó là kìm lại những chuyện mà khoa học không giải thích được, để tránh xảy ra những hiện tượng lạ và khiến thế gian hỗn loạn.
Vậy nên, một khi bạn bị các bộ phận này xác định là phần tử nguy hiểm làm rối loạn trật tự xã hội, họ sẽ đuổi cùng giết tận để giết chết bạn bằng mọi giá và mọi cách.
Vì vậy, những người tu đạo và tu tiên hiện nay gần như đều rất kín tiếng, sợ mình thu hút sự chú ý của bên trên sẽ gây ra hoạ sát thân.
Chuyện cao ốc Phương Viên lần này rõ ràng là bị ai đó dùng đến Âm Dương Đạo và phá hỏng sự cân bằng âm dương. Việc này không thể định nghĩa là “làm rối loạn trật tự xã hội”, nên những người theo đạo này về cơ bản đã cận kề cái chết. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Hiện nay, có lẽ vì bị nghi thức hiến tế này kìm chân nên bên trên nhất thời chưa nghĩ được cách giải quyết. Nhưng nếu bây giờ có người xử lý giúp bọn họ thì người này chẳng khác gì một vị anh hùng cả. Họ cảm kích còn chẳng kịp, sao lại còn liệt người ấy vào danh sách đen kia chứ?
Sư thúc thấy tôi nghĩ mãi mà vẫn không thông, bèn vỗ vào gáy tôi một cái vừa bực vừa thương.
“Ở trong này đầy rẫy mưu mô thủ đoạn! Bên trên đúng là muốn dẹp loạn, nhưng để dẹp thì cần phải có một lý do hợp lý, nếu không thì làm sao giải thích đây? Bây giờ cậu ló mặt ra, há chẳng phải tự chui đầu vào lưới, tự gây ra phiền phức cho chính mình hay sao?”
Dứt lời, sư thúc thấy tôi vẫn chưa rõ, bèn thở dài rồi lại nói tiếp.
“Tạm bỏ qua phần này nhé. Nói về những hồn thể kia đi. Họ bị tà thuật cưỡng ép hồi sinh, nhưng đã được ghi vào sổ sinh tử, tên của họ đã được lưu lại ở âm tào địa phủ. Bây giờ họ đột ngột bị kéo về dương gian, sổ sinh tử sẽ thiếu mất một mảng lớn, điều này có nghĩa là gì?”
Đôi mắt mở to của sư thúc nhìn tôi và chớp vài cái, như thể đang chờ tôi tự ngộ ra.
Tôi trầm tư trong giây lát, sau đó bèn sáng tỏ.
“Số người đầu thai sẽ ít đi!”
Thấy tôi đã hiểu ra, sư thúc mới khẽ gật đầu.
“Đúng vậy. Vốn dĩ những hồn thể ấy trả xong nợ âm là phải đi đầu thai chuyển kiếp, nhưng lại bị kéo về dương gian. Nhìn thì có vẻ như dân số ở dương gian vẫn cân bằng, nhưng thực chất là thiếu, thiếu những sinh mạng mới”.
“Nếu cứ như vậy thì âm - dương sẽ xuất hiện lỗ hổng. Mà việc lấp lại lỗ hổng này là một vấn đề vô cùng nan giải. Chính vì suy xét đến điều này, nên người bên trên vẫn chưa ra tay. Bởi vì nếu cậu giết chết những hồn thể ấy, thì đồng nghĩa với việc lỗ hổng này sẽ không bao giờ lấp lại được nữa”.
Sau khi nghe sư thúc trình bày xong, tôi mới hít một hơi sâu.
May mà tôi không có năng lực diệt trừ đám hồn thể ấy. Nếu như có, vậy thì tôi chỉ cần ra tay thôi là mọi tội lỗi đều sẽ đổ xuống đầu tôi rồi?
Món nợ âm dương này, e rằng tôi có mất mấy đời cũng không trả hết. Chẳng trách sư thúc lại bảo rằng, nếu tôi động vào họ thì sẽ bị đưa vào danh sách đen ngay…
“Những người chết còn sống này hiện đã không còn ý thức và đang bị người ta thao túng. Vương Cường chính là một trong những kẻ thao túng ấy. Tiếng huýt vừa rồi có lẽ là của ông ta. Bây giờ tiên gia của cậu đã bắt được ông ta. Những người chết còn sống này tạm thời không có sức tấn công. Bây giờ không chạy thì còn chờ đến bao giờ?”
Sư thúc thấy tôi vẫn còn chần chừ, bèn lập tức nhéo vào nách tôi một cái đầy nghiêm khắc.
“Đã nói nhiều như vậy rồi mà còn không chịu nhanh chóng hành động. Muốn chờ người thao túng tiếp theo à?”
Sư thúc ra tay không nhẹ nhàng chút nào. Tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa đã hét lên.
Không dám chậm trễ nữa, tôi vội vàng dìu sư thúc đi ngược về bằng con đường lúc đến.
Đi được một đoạn, tôi lại không kìm lòng được, bèn ngoảnh đầu lại nhìn.
Người trẻ tuổi kia vẫn đứng thẳng lưng trước gió, bên cạnh là một con mặc hồ khổng lồ đang ngồi ngay ngắn và cung kính.
Cõi lòng thoáng dậy sóng, tôi biết vị tiên gia này đang bảo vệ cho chúng tôi rời đi.
“Sư thúc à, đây thực sự là tượng người bằng gỗ liễu thành tinh ư? Sao dáng vẻ trông cũng giông giống tôi vậy?”