Như một cái miệng vừa đột nhiên mở ra, một đám người theo thứ tự lục tục đi ra từ cao ốc Phương Viên.
Mà mỗi người đi ra đều nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, thậm chí còn đi thẳng về phía chúng tôi.
"Cháu trai, tôi không thể không nhấn mạnh một lần nữa rằng chú đánh quỷ ban nãy là pháp thuật mạnh nhất mà tôi có thể sử dụng lúc này. Hơn nữa, không cần mắt âm dương thì cậu cũng có thể thấy rõ, nếu muốn dùng chú đánh quỷ thì cần phải tiêu hao nguyên khí".
"Cậu xem xem với nguyên khí của tôi hiện tại thì có đủ để đánh lũ quỷ trước mặt không?"
Nhìn đám "người" kia đang bước về phía chúng tôi, giọng Tam Thanh trở nên hơi run rẩy.
"Sư thúc, giờ phải làm sao đây? Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách phải không?"
Thấy đám hồn thể của những người chết này lao về phía chúng tôi như ong vò vẽ, tôi không hoảng hồn mới là lạ.
Tam Thanh cười khổ.
"Chuồn? E là cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, chúng ta đã vào vùng đất chết này thì đâu có dễ dàng thoát ra?"
Tam Thanh miệng nói với vẻ ủ rũ nhưng cơ thể thì lại rất thành thực, nhanh chóng bước lùi về sau. Chẳng còn cách nào, tôi đương nhiên cũng lùi theo Tam Thanh, rút theo hướng mà chúng tôi vừa đến.
Nhưng tại sao trong tình huống cấp bách thế này mà hai chúng tôi vẫn đi lùi chứ không quay lưng chạy?
Điều này có thể giải thích được.
Thực ra, việc chống lại đám quỷ này cũng giống như chiến đấu với đàn sói vậy.
Đối với chó sói, nếu như chúng ta quay lưng lại với chúng mà chạy trốn thì có nghĩa đã làm lộ ra vùng yếu nhất của cơ thể là cổ. Chúng ta lúc đó chẳng khác nào một chiếc đùi gà di động khổng lồ chỉ đợi nó lao lên cắn xé mà thôi.
Còn đối với ma quỷ thì tam hỏa trên vai con người cũng giống như cổ, là nơi yếu nhất trên toàn cơ thể.
Nếu để bọn chúng áp sát thì chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị chúng dập tắt tam hỏa.
Người không chạy đua được với sói, lại càng không chạy đua được với quỷ.
Hơn nữa trước mặt còn có một đàn quỷ đông như tổ ong vò vẽ đang lao tới.
Cho nên tôi và Tam Thanh đều không dám quay người lại.
Hơn nữa với tình trạng hiện giờ, nếu đám quỷ này ùa lên thì chúng tôi có giỏi đến đâu cũng không thể nguyên vẹn rời khỏi đây.
Thậm chí lúc này, chúng tôi di chuyển bình thường thôi còn khó khăn.
"Sư thúc, giờ phải làm sao đây? Nếu cứ đi lùi thế này thì chúng ta cũng không thoát được".
Tốc độ của chúng tôi đã nhanh nhưng đám quỷ kia còn nhanh hơn. Thấy đoàn người đông như đàn quạ đen đang cách chúng tôi ngày càng gần, tôi toát mồ hôi lạnh.
"Sư thúc, thúc có chắc tất cả đám người trước mặt đều là hồn thể không?"
Đại họa sắp ập xuống đầu đến nơi nhưng trong lòng tôi vẫn ôm mộng tưởng. Mặc dù khả năng nó xảy ra còn chưa tới một phần một trăm.
"Nói thế nào nhỉ? Nếu nói là hồn thể thì cũng không hoàn toàn đúng. Hồn thể sẽ không hiện trong gương nhưng đám người này lại xuất hiện trong gương. Hơn nữa chúng còn di chuyển tự do dưới ánh mặt trời thế này".
"Nhưng nếu bảo chúng không phải hồn thể thì cũng không được, vì đám người này chắc chắn là đã chết rồi".
Tam Thanh cau mày.
"Tôi đang lo lắng có kẻ đã mở một con đường thông giữa âm dương, khiến âm dương đảo lộn!"
Nghe Tam Thanh nói vậy, tôi vô cùng kinh ngạc.
Mở một con đường âm dương?
Cái này nói ra thì dễ nhưng muốn làm được thì còn khó hơn lên trời.
Hơn nữa việc như thế này thì mình nhà họ Uy không thể làm được.
Tôi bất giác nghiến răng.
"Cháu trai, sư thúc lần này quả thực là bó tay rồi, tiếp theo chỉ có thể trông đợi vào cậu thôi".
Tam Thanh lúc này cũng đã vã mồ hôi. Rõ ràng câu nói này của Tam Thanh không phải đang giả vờ khiêm tốn.
Tôi không đáp lại câu nói trên mà chỉ ân hận nói với Tam Thanh.
"Sư thúc, thúc nói xem, ban nãy ở trên xe, chúng ta chưa lên kế hoạch kỹ càng, cứ tay không mà tới đây. Quả thực chúng ta đã hành sự lỗ mãng rồi".
Tam Thanh nghe tôi nói xong thì chỉ "haizzz" một cái.
Tôi vừa đề phòng đám quỷ kia lại gần, vừa liếc nhìn Tam Thanh.
Trên trán Tam Thanh ướt đẫm mồ hôi, có điều nét mặt lại như có gì đó không đúng lắm.
Từ khi tôi quen biết Tam Thanh đến nay, sư thúc luôn là một người làm việc có kế hoạch, có chuẩn bị. Bởi vậy nên dù có gặp phải biến cố bất ngờ gì thì sư thúc vẫn luôn đã có sự chuẩn bị chứ không thể tự đẩy mình vào đường cùng như hôm nay.
Hơn nữa biểu hiện của Tam Thanh lúc ở trên tàu cũng khiến tôi lờ mờ cảm thấy một vẻ gì đó mờ ám.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tam Thanh thực sự có suy nghĩ khác thì cũng đâu cần liều cả mạng mình như thế này?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về mục đích của Tam Thanh thì đột nhiên một tiếng kêu quái dị vang lên.
Giống như một hiệu lệnh, đám quỷ kia đột nhiên trở nên điên cuồng, con nào con nấy vẻ mặt dữ tợn lao nhanh về phía chúng tôi.
"Cháu trai! Chết đến đ*t rồi! Có năng lực gì thì mau sử dụng đi!"
Thấy đám ác quỷ kia lao tới, Tam Thanh run cầm cập, đột nhiên dùng sức đẩy tôi ra phía trước.
Vốn hai chúng tôi đã cách đám quỷ kia không xa, thật không ngờ Tam Thanh lại đưa tay đẩy khiến tôi đã đứng ngay trước mặt đám quỷ kia.
Một làn gió âm hôi thối và tê lạnh đến thấu xương ập thẳng vào mặt tôi.
Đám quỷ này không giống ông chủ ban nãy. Mặc dù về sau ông ta cũng muốn lấy mạng tôi nhưng ít ra ban đầu gặp gỡ ông ta còn tỏ ra rất hòa nhã.
Nhưng giờ thì khác, con quỷ nào cũng nhe răng toét miệng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Đây nào có giống hồn thể mà rõ ràng là giống một bầy tang thi hơn.
Nghĩ vậy, tôi không khỏi liên tưởng đến sát khí của hai mẹ con tôi đã gặp trước đây.
Lúc đó tôi chỉ có một mình, dùng sức mình đấu lại với hai mẹ con kia rồi thu phục họ. Nếu đám người này cũng giống như bọn họ, vậy thì có lẽ pháp thuật tôi dùng khi đó cũng sẽ có hiệu quả.
Có điều đám tang thi này ào đến như từng đợt sóng thần, chắc chắn sẽ không cho tôi có đủ thời gian để thi triển chiêu thức.
Vậy thì chiêu Độc Chiêm Ngao Đầu của tôi cũng chưa chắc đã tiến hành được.
Còn Ngũ quỷ thì tôi lại càng không dám gọi lên. Tạm chưa nói đến việc khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi ấn của bọn chúng, đám Ngũ quỷ này cũng là quỷ chứ chẳng tốt đẹp gì.
Gọi bọn chúng tới nơi âm tà thế này thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Có khi gọi lên rồi chúng không những không giúp tôi mà còn cắn ngược lại tôi.
Còn những pháp thuật khác, hoặc là trong tay không có pháp khí hoặc là uy lực không đủ lớn.
Nghĩ mãi không ra cách, tôi toát mồ hôi đầm đìa.
Lúc này tôi không thể suy tính nhiều thêm nữa, chỉ đành nhanh chóng bước bảy bước, sau đó quay lưng đá mạnh một phát về phía đám quỷ kia.
Lần này tôi bước cũng giống như lần trước, chỉ cảm thấy trên người ngứa ngáy, như thể sức lực của tôi bị rút cạn khiến tôi rất yếu, suýt nữa thì ngã thụp xuống đất.
Đồng thời, một luồng sức mạnh đột nhiên sinh ra từ dưới chân tôi, sau đó lao về phía những hồn thể kia.
Mặc dù lần này uy lực không lớn bằng lần trước nhưng ít nhiều vẫn có tác dụng.
Luồng sức mạnh này đánh cho đám quỷ đang chạy trên đầu bị đẩy lùi về phía sau không ít, có một vài con bị thương và rất yếu, sau đó gãy đôi thành hai nửa.
"Được lắm nhóc con, đến năng lực này cũng có".
Thấy tôi đá bay đám quỷ kia, Tam Thanh đứng sau khen ngợi một câu.
Còn tôi thì thở hổn hển quay lại nhìn Tam Thanh một cái.
"Sư thúc, làm sao bây giờ, tôi cũng hết sức rồi..."