Tôi đang định hỏi sư thúc rốt cuộc chuyện là thế nào thì đúng lúc này, tàu đã đến ga.
Ở đây đông người nên tôi cũng không tiện hỏi tiếp, đành xuống tàu cùng sư thúc. Ra khỏi nhà ga, sư thúc bèn ngoắc một chiếc taxi.
“Đến cao ốc Phương Viên nhé bác tài”.
Sư thúc vừa lên xe thì đã khép mắt lại, bày ra bộ dạng cần nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi biết sư thúc làm vậy vì không muốn tôi hỏi chuyện nữa.
Đối phương không muốn nói, tôi có hỏi dồn cũng vô ích, đành bất lực nói điểm đến với tài xế.
Vừa nghe chúng tôi nói rằng muốn đến cao ốc Phương Viên, tài xế taxi đột nhiên ngoảnh đầu lại, quan sát gương mặt của hai chúng tôi với vẻ nghi ngờ.
“Hai vị là người ở đâu thế, đây là lần đầu tiên đến thành phố chúng tôi à?”
Nghe vậy, tôi bèn nhìn vị tài xế ấy đầy hoài nghi.
Theo lý mà nói, bất kể hành khách cần đi đến đâu thì tài xế taxi cũng chỉ có hai lựa chọn: đi hoặc không đi.
Làm gì có chuyện còn chưa khởi động xe thì đã hỏi hành khách đến từ đâu chứ?
Phát giác được ánh mắt của tôi hơi lạ, vị tài xế ấy bèn vội vàng giải thích.
“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ muốn nói, nếu hai vị không bắt buộc phải đến đấy thì tốt nhất là đừng đi”.
“Sao lại nói vậy?”
Sư thúc vốn đang nhắm mắt, nghe tài xế nói thế liền mở bừng mắt và hỏi ngay lập tức.
Vị tài xế ấy trông hơi khó xử, ánh mắt nhìn hai chúng tôi cứ có vẻ mập mờ.
“Hầy, nói sao nhỉ, dạo gần đây ở đấy không được ổn lắm. Đừng nói là tôi không muốn đưa hai vị đi. Dù có tìm taxi cả thành phố này thì cũng không ai đồng ý chở hai vị đâu”.
Nghe xong, tôi và sư thúc vô thức đưa mắt nhìn nhau.
Cao ốc Phương Viên quả nhiên có vấn đề!
“Bác tài à, tôi nghe nói chỗ đấy đã sụp rồi mà, có gì mà không đi được chứ?”
Vị tài xế ấy không quen chúng tôi nên sư thúc quyết định giả vờ ngu ngơ.
“Chà, tôi phải kể chuyện này với hai vị như thế nào đây nhỉ”.
Trông bộ dạng của vị tài xế như là muốn nói mà lại không dám nói ra. Cuối cùng, có lẽ vì nỗi sợ vẫn lấn át lòng tốt, đối phương đã thẳng thừng xuống xe và mở cửa ra, kiên quyết không cho hai chúng tôi ngồi trên xe nữa.
“Dù sao thì nơi ấy cũng rất quái lạ. Tôi chắc chắn không đưa hai vị đi được rồi, cũng khuyên hai vị đừng đến đấy”.
Thấy tài xế ấy vẫn không dám nói, sư thúc cũng dứt khoát giở trò vô sỉ, ngồi im ở đấy không chịu xuống xe. Hết cách, chúng tôi đành phải thương lượng với tài xế rằng dừng xe ở một nơi cách cao ốc Phương Viên một con đường, đối phương mới miễn cưỡng đồng ý.
Dọc đường, vị tài xế ấy dường như vẫn còn hơi tức giận, không muốn để ý đến hai chúng tôi cho lắm.
Sư thúc vẫn bày ra vẻ “chẳng sao cả”, thậm chí còn mở lời bắt chuyện với đối phương.
“Bác tài à, không giấu gì anh, thật ra hai chúng tôi nghe nói nơi ấy có vấn đề nên mới đến. Có thể anh không biết tôi là ai, tôi là đệ tử phái Mao Sơn. Anh từng nghe đến đệ tử Mao Sơn chưa? Chúng tôi chuyên về trừ ma đuổi quỷ. Hôm nay chúng tôi đã làm phiền anh, nên sẽ tặng anh lá bùa thần mà tôi đã luyện bằng tinh khí trong bảy bảy bốn mươi chín ngày”.
Vừa ba hoa, sư thúc vừa móc lá bùa vàng từ trong túi ra và đưa đến trước mặt tài xế.
“Chỉ cần có lá bùa hộ thân này, bất cứ yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần anh”.
Sư thúc lại trưng ra vẻ ung dung điềm tĩnh, khiến vị tài xế kia thoáng sững sờ.
“Hai vị thực sự đến từ Mao Sơn ư?”
Vừa biết được thân phận của hai chúng tôi, thái độ của vị tài xế lập tức cung kính hơn hẳn. Thấy sư thúc gửi tặng lá bùa vàng đầy thành ý, vị tài xế ấy mới thoải mái trò chuyện với chúng tôi.
“Hai vị đại sư đừng trách tôi không dám nói ra. Chuyện này quả thật quá bất thường. Bây giờ ngay cả bên trên cũng không kiểm soát được nữa”.
Vị tài xế vừa lái xe vừa cẩn thận nhét lá bùa vàng vào túi áo.
“Việc sụp đổ của cao ốc Phương Viên ngay từ đầu đã rất kỳ lạ rồi. Đang yên đang lành, bỗng dưng qua một đêm lại sụp xuống. Vốn dĩ sụp rồi thì cũng chẳng có gì. Nhưng vào hai ngày trước, toà cao ốc ấy lại khôi phục hình dạng ban đầu chỉ trong một đêm”.
“Không chỉ có vậy, còn có người ra vào liên tục ở cao ốc nữa cơ. Mà hai vị có đoán được không, trong số những người ra vào ấy, không có một ai là người sống cả!”
Tôi và sư thúc đồng thời nhíu mày lại.
“Sao anh biết là không có người sống?”
Nói đến đây, vị tài xế ấy bèn thở dài.
“Lúc toà cao ốc mới khôi phục, tuy mọi người đều thấy quái dị, nhưng vì tò mò quá nên ai cũng chạy đến đấy xem thử. Kết quả là vừa đến xem, rất nhiều người liền trông thấy người thân đã mất của mình xuất hiện ở trong cao ốc!”
Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe lập tức yên ắng hẳn.
“Sư thúc, thế này là sao nhỉ? Không lẽ là âm binh dẫn đường?”
Nghe tài xế kể xong, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là âm binh mượn đường, tục gọi là âm binh qua đường.
Người - ma khác nhau, hai giới âm - dương tách biệt, người có đường của người, ma có lối của ma. Nếu ma muốn đi đường của dương gian, thì phải “mượn đường”.
Đặc biệt là những nơi âm khí quá mạnh hoặc vong hồn tập trung dày đặc, sẽ dễ xảy ra tình trạng này nhất.
Ví dụ như sự kiện cung nữ ở Cố Cung gây xôn xao một thời, hay là chuyện âm binh mượn đường ở trận động đất Đường Sơn.
Cũng chính vì lẽ ấy, nên tôi nghe nói ngay cả một người nước ngoài bình thường cũng không dám đặt chân đến vùng núi tuyết và đồng cỏ mà hồng quân từng băng qua năm xưa.
Tôi cũng từng nghe ông nội kể rằng, mười mấy năm trước có một nhóm người nước ngoài đến vùng đồng cỏ Tùng Phan để làm chương trình. Nhưng sau khi họ vào đấy thì không còn trở ra nữa. Rất nhiều người đã được cử đến đấy tìm kiếm, nhưng ngay cả hài cốt cũng không tìm ra.
Có một câu nói, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Chỉ có một người bản địa dẫn đường cho họ vào lúc ấy là chạy thoát được. Nghe người nọ nói rằng, ở sâu trong đồng cỏ, bọn họ đã bất ngờ nhìn thấy một đám âm binh mặc trang phục hồng phục năm xưa.
Những âm binh ấy đều xông về phía nhóm người nước ngoài, chỉ bỏ qua người bản địa nọ.
Vì vậy, ông nội tôi đã từng cảm thán rằng, đây gọi là tinh thần yêu nước luôn bất diệt chảy trong họ.
Việc cao ốc Phương Viên sụp đổ trong một đêm còn miễn cưỡng giải thích được. Nhưng việc nó khôi phục về tình trạng ban đầu chỉ trong một đêm thì quả thật không thể lý giải. Đặc biệt là chuyện vong hồn ra vào cao ốc khiến tôi nghĩ đến ngay đến âm binh mượn đường. Các âm hồn đang biến cao ốc Phương Viên thành tử địa và tự do ra vào.
Nhưng nghe tôi nói xong, sư thúc lại lắc đầu.
“Không giống. Cứ cho là mượn đường, thì cũng không mượn theo cách ấy”.
“Cậu đã từng thấy mượn đường mấy ngày liền như thế chưa?”
Nghe vậy, tôi bèn im lặng mất một lúc. Sư thúc nói cũng phải, âm binh mượn đường vốn là chuyện đi ngược với sự cân bằng âm dương. Thi thoảng mượn một chút thì được, lý nào lại có chuyện mượn rồi không trả chứ.
Nếu chuyện này tiếp diễn, há chẳng phải âm dương sẽ hỗn loạn sao?
“Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đến nơi trước, xem tình hình ra sao rồi mới nói tiếp được”.
Sư thúc thấy tài xế không ngừng liếc về phía sau, nên vội dùng ánh mắt ra hiệu với tôi đừng đưa ra kết luận một cách mù quáng.
Suốt quãng đường tiếp theo, tôi và sư thúc không hề lên tiếng, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến nơi.
Tuy rằng nơi mà tài xế dừng xe vẫn còn cách cao ốc Phương Viên một đoạn, nhưng tôi và sư thúc vừa xuống xe đã nhìn thấy toà cao ốc Phương Viên sừng sững chọc trời. Trông nó như thể chưa từng sụp đổ vậy, vẫn hiên ngang vững vàng trên đỉnh thành phố.