Tôi đó, sau khi ông Tôn bỏ lại chúng tôi thì không có tin tức gì nữa. Tôi và Tam Thanh cũng thảo luận xem rốt cuộc hành động của ông Tôn có nghĩa là gì nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra được kết quả.
“Đối với sư huynh của tôi thì tôi cũng không hiểu nổi, nhưng bất luận thế nào thì tôi chỉ biết rõ một điều đó là chắc chắn sư huynh sẽ không làm hại chúng ta”.
Tam Thanh vừa vận khí trị thương vừa tổng kết như là đúng rồi.
Đối với Tam Thanh mà nói, phải làm kẻ địch với Tam Thanh là kết quả xấu nhất, đương nhiên, đối với tôi cũng vậy.
Vì vậy tôi không hề phản bác lời nói của Tam Thanh.
Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy ông Tôn không hề đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.
Lúc còn trong động của cổ thi, từ lời nói và hành động của ông ấy khiến tôi luôn cảm thấy dường như ông ấy biết nội tình liên quan tới cổ thi này, hơn nữa lần, mục đích lần này gọi chúng tôi tới là để khiến tôi đánh thức cổ thi kia.
Tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chuyện mà đến cả Uy Chấn Tử còn không giải quyết được thì sao ông Tôn đi cùng lại có thể biết tiến lùi đúng lúc như thế?
Tôi đang thầm suy đoán thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Tôi và Tam Thanh đồng thời cảnh giác nhìn về phía cửa.
“Giờ này mà còn ai tới gõ cửa phòng chúng ta thế?”
Trong Ma thành này, hai chúng tôi không có người thân, đương nhiên sẽ không thể có người tới tìm chúng tôi được.
“Lẽ nào là sư phụ sao?”
Tôi kinh ngạc, sau đó là vui mừng, người biết chúng tôi ở đây cũng chỉ có ông Tôn mà thôi!
Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Nhưng tôi đã trợn tròn mắt khi mở cửa ra.
“Uy Tinh?”
Nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, tôi cảm thấy không hiểu rồi vô thức nhìn về phía sau cô ta.
“Không cần nhìn Trương Ly, tôi tới một mình”.
Có lẽ do sự việc buổi tối quá sốc nên khiến Uy Tinh vốn kiêu ngạo giờ trở nên nhẹ nhàng, ngượng ngùng hơn nhiều.
Việc cô ta tới và phản ứng như vậy khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Sau khi ngây người, tôi mới nghĩ ra mời cô ta vào trong.
Nhìn thấy Uy Tinh, Tam Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Chỉ thấy Tam Thanh cười tôi với vẻ xấu xa và nói với Uy Tinh.
“Cô tới tìm Trương Ly bàn về đám cưới phải không?”
Một câu nói mà khiến Uy Tinh đỏ bừng mặt.
“Sư Thúc, sư thức vận công vào tới tận não rồi nên bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Chuyện đám cưới của chúng tôi có gì phải nói chứ?”
Tôi nhất thời cảm thấy tức giận, từ sau khi tâm ý giao hòa với Liễu Nguyệt Như, tôi không còn nghĩ gì khác về chuyện tình cảm nữa, vậy nên tôi luôn giữ khoảng cách với những cô gái khác để tránh gặp phiền phức không dễ giải quyết.
Thế mà Tam Thanh lại nói đùa kiểu đó trước mặt hai chúng tôi. Nếu như cô gái có tâm tư mà nói vậy thì tôi biết ăn nói thế nào?
Thấy tôi cuống cuồng thì Tam Thanh càng cười vui vẻ hơn.
Uy Tinh là người thông minh, suy nghĩ luôn thông suốt nên khi thấy phản ứng của tôi như vậy thì cô ta cũng hiểu ra được ý tứ của tôi.
“Trương Ly, anh không lo lắng. Tôi tới đây là để nói với anh tôi đã giao Phượng Giản ra rồi".
Không biết tại sao khi Uy Tính nói điều này thì như có cảm giác thất vọng và tiếc nuối nên khẽ thở dài đồng thời liếc nhìn tôi với vẻ chần chừ.
Tôi không để ý nhiều tới hành động của Uy Tinh mà ngược lại càng cảm thấy hứng thú với cô ta hơn.
“Giao Phượng Giản rồi sao? Giao cho ai?”
Tối đó người giấy cầm Phượng Giản tới tìm tôi ép tôi vào giao Long Giản ra.
Khi đó tôi tò mò không biết kẻ khống chế người giấy là ai, giờ có cơ hội biết điều đó từ Uy Tinh nên đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua.
Nào ngờ Uy Tinh chỉ lắc đầu.
“Tôi cũng không biết, tối đó sau khi tỉnh lại thì có kẻ đã khống chế người giấy cầm Long Giản tới tìm tôi. Đạo sư Tôn nói rằng nếu như đồng ý kết hôn với anh thì nhận Long Giản, còn nếu không đồng ý thì giao Phượng Giản ra, vì vậy…”
Nói tới đây, Uy Tinh nhìn tôi với vẻ sâu xa.
Tôi sững sờ.
Đợi đã, Uy Tinh nói gì? Người giấy cầm Long Giản tới tìm cô ta?
Tôi quay ngoắt qua nhìn Tam Thanh và bắt gặp ánh mắt đanh lại của Tam Thanh.
Nếu những gì Uy Tinh nói là thật thì dù ai nộp Giản ra, thứ trong tay người giấy chắc chắn có một cái là giả hoặc có thể là tất cả đều là giả.
Nếu là giả thì chẳng lẽ cả hai chúng tôi đều bị lừa cả sao?
Nhất thời, một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc lên khiến tôi cảm thấy hoảng loạn.
Long Giản có ý nghĩa to lớn với tôi, giờ bị người khác dùng thủ đoạn cướp mất thật đúng là không thể bỏ qua!
“Sư thúc, lẽ nào Long Phượng Giản không chỉ có một cặp?”
Tôi tự an ủi mình rằng có thể Long Phượng Giản không chỉ có một cặp, nếu mà như vậy thì cũng không phải quá thiệt.
Nhưng Tam Thanh chỉ lắc đầu
“Thiên Long địa Phượng đương nhiên là độc nhất vô nhị. Nếu có nhiều Long Phượng Giản thì bao nhiêu rồng kết hợp với bao nhiêu phượng đây? Tới khi đó không xảy ra sơ suất mới lạ, đối với bảo vật của đất trời như Long Phượng đương nhiên chỉ có một cặp mà thôi”.
Nghe thấy vậy tôi bỗng trùng lòng.
“Vậy thì người giấy cầm Long Phượng Giản tối đó quả nhiên là giả !Chúng ta đã dễ dàng bị lừa rồi!”
Tôi vô cùng hối hận, đêm đó khi ra ngoài thì tôi đã không còn mắt âm dương nữa vì vậy không thể nhìn thấy linh khí trên Giản, đương nhiên không thể phân biệt được đâu là Giản giả đầu la thật, chỉ là khi nhìn thấy Phượng Giản đó tôi vô thức cho rằng là thật mà không hề nghĩ nó là giả.
Thế nhưng Tam Thanh lại lắc đầu.
“Cháu trai, tối đó tôi bảo cậu giao Long Giản ra đương nhiên là đã xác định thứ trong tay đối phương là Phượng Giản thật, Phượng Giản trong tay người giấy và Long Giản trên người cậu dù có sự khác nhau về linh khí của trời đất nhưng khí tức thì giống nhau”.
Sợ tôi không tin nên Tam Thanh lại quay qua hỏi Uy Tinh.
“Lúc cô giao Phượng Giản ra, có xác nhận được Long Giản trong tay đối phương là thật không.
Uy Tinh gật đầu nghiêm túc.
“Đương nhiên rồi, một thứ quan trọng như vậy, tôi không thể nào tùy tiện giao ra được, không chỉ có đạo sư Tôn giúp tôi xác nhận thật giả mà tự tôi cũng có thể cảm nhận được Long Giản trong tay người giấy và Phượng Giản trên người tôi có sự phản ứng với nhau”.
Như vậy thì chắc chắc chuyện này có điểm kỳ lạ.
Ba người chúng tôi nhìn nhau, không ai giả thích được rốt cuộc là chuyện gì.
Cuối cùng thì Uy Tinh cũng phá vỡ sự im lặng.
“Trước mắt chưa quan tâm tới việc thật giả của Long Phượng Giản nhưng Trương Ly, tôi tới chỉ để nhắc anh một câu, ông nội tôi chết đột ngột, hồn bay phách tán, nhà họ Uy đã đổ hết chuyện này lên người anh để tính sổ rồi, sau này anh ra vào cũng cần cẩn thận”.
Tôi không hề ngạc nhiên khi nghe Uy Tinh nói vậy.
Tôi và nhà họ Uy vốn là nước với lửa, không đội trời chung thì thêm một mối thù mới cũng chẳng hơn kém gì.
“Cô đặc biệt tới đây là để nói điều này với tôi sao? Cô cũng là người nhà họ Uy, sao lại giúp tôi?”
Tôi nheo mắt, bỗng cảm thấy nghi ngờ với việc Uy Tinh tới đây.
Uy Tinh trầm tư một lúc mới đỏ mặt lên tiếng.
“Trương Ly, anh đã từng nghe nói rằng rồng kết phối, thiên địa hôn phối tại thân người chưa?”