Uy Tinh vừa lên tiếng thì Tam Thanh đang tức giận đùng đùng bỗng bình tĩnh trở lại.

“Da mặt của nhà họ Uy không giống người thường, nói dối không đỏ mặt nên đã bị một cô nhóc như cô lừa cả hai chúng tôi”.

Nói xong, Tam Thanh quay lại nhìn tôi.

“Cháu trai, lát nữa dù xảy ra chuyện gì cũng không nên nhúng tay vào”.

Sau khi dặn dò tôi thì Tam Thanh đứng thẳng lưng, lấy từ trong ngực ra ba nén nhang đốt lên và cầm trong tay, giơ lên trên đỉnh đầu rồi xoay hai vòng.

“Gấp rút thắp một nén hương lên tiên đường, hương truyền tin đi bốn phương, sáng nay có việc tới chiêu mời, mời đạo tiên gia nhanh lâm đường…”

Tam Thanh đọc lầm bầm, thậm chí tốc độ đọc càng lúc càng nhanh. Tới đoạn cuối thì tôi đã không còn nghe rõ là đọc từ gì nữa.

Thế nhưng với mấy câu trước đó thì tôi đã nghe ra đó là Tam Thanh muốn mời tiên nhập thân.

Tôi cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ trên người Tam Thanh cũng có tiên gia.

Chỉ là không biết Tam Thanh và ông Tôn có phải là cùng một giuộc hay không.

Sau khi đọc xong câu chú, cơ thể Tam Thanh bắt đầu lắc cùng với động tác của tay. Biên độ lắc càng ngày càng lớn, có mấy lần tôi còn tưởng Tam Thanh đã ngã cả ra đất cơ.

Sau khi lắc trái đảo phải thì Tam Thanh lên tiếng. Chỉ thấy Tam Thanh mở miệng nhưng giọng nói thì lại của người khác.

“Tiểu nhi Tam Thanh dám quấy rầy giấc mộng của đại tiên, lại có chuyện quái gì mà bắt bà nội đây phải dọn hậu quả cho cậu đấy?”

Giọng nói nghe khá the thé nhưng vẫn có thể nhận ra được là của người đã nhiều tuổi.

Tôi biết rằng tiên gia đã nhập vào Tam Thanh nên vội vàng nhìn chăm chăm về phía Tam Thanh.

Điều khiến tôi bất ngờ là phía sau Tam Thanh không hề có bóng dáng của tiên gia nào cả.

“Hi hi, đại tiên ơi, lần này khó nhằn lắm, nếu như không mời đại tiên thì tôi thật sự khó thoát thân”.

Tam Thanh sau khi giãi bày thì tự cười hi hi giống như tự mình độc diễn vậy.

Tôi bỗng cảm thấy kinh ngạc.

Tam Thanh có thể đồng thời điều khiển thân xác cùng với đại tiên sao?

Thường khi Xuất Mã tiên xuất hiện, người làm đệ tự của Xuất Mã sẽ phải đưa cơ thể cho tiên gia điều khiển một cách vô điều kiện. Vì vậy có một vài Xuất Mã tiên có đạo hạnh thấp, khi xuất mã hoàn toàn không biết khi đó đang xảy ra chuyện gì chứ đừng nói tới việc có thể kiểm soát được cơ thể.

Vậy mà Tam Thanh sau khi mời được đại tiên thì còn có thể đàn áp được tiên gia một cách đầy ý chí như vậy.

Tôi không khỏi thở dài. Không biết là thần thức phải mạnh tới mức nào thì mới có thể đạt được tới bước này.

Tôi đang cảm thán bản lĩnh của Tam Thanh thì vị tiên gia lại lên tiếng.

“Hừ, thôi đi, có lần nào cậu gọi tôi ra mà không nói câu đó đâu? Tôi thấy cậu lười ra tay, sợ làm tổn thương đạo hạnh của mình nên mới gọi tôi ra đỡ đạn cho cậu đúng không?”

Hình như tính tình của tiên gia này không được tốt lắm, hơn nữa mở miệng là nói bậy.

Tôi chau mày, Hắc tiên lúc trước tiêu diệt của Uy Chính Thiên cũng là một kẻ nóng nảy nhưng không tới mức thô lỗ như thế này.

Nghe Tam Thanh vừa gọi tiên gia đó là đại tiên thì tôi cũng thầm hiểu ra.

Bạch Tiên, nói trắng ra là con nhím hóa thành tiên gia nên gọi vậy.

Nhím được coi là động vật may mắn giúp mang lại tiền tài và phòng tránh bệnh tật trong dân gian. Và khả năng của Bạch Tiên là có thể trị bệnh và còn tinh thông vu thuật.

“He he, đại tiên, đại tiên đừng tức giận. Đợi chuyện này xong xuôi thì tôi sẽ đi tìm vài còn bọ cạp, nhện nhiếc các thứ, đảm bảo đại tiên sẽ hài lòng”.

Đối với Bạch Tiên hay giận dỗi thế này Tam Thanh còn biết nịnh nọt nữa.

Thấy Tam Thanh nói như vậy, Bạch Tiên mới từ từ dịu xuống.

Nó bất mãn hừ một tiếng rồi mượn tay Tam Thanh chỉ về phía tôi.

“Cậu nói xem cái thứ kia tôi cũng tự tìm được, bà nội đây không thiếu, hơn nữa, trên người tên nhóc này cũng có tiên gia, sao không kêu tiên gia đằng ấy xuất hiện?”

Bạch Tiên này đúng là kẻ so đo, nhìn như không hề muốn ra tay chút nào vậy.

Na Na sau khi bị hành thi cắn thì vẫn chưa biến thành hành thi hoàn toàn, chỉ giãy giụa và gào thét mà thôi.

Thế mà Bạch Tiên này vẫn còn lề mề, chần chờ khiến Tam Thanh cảm thấy sốt ruột.

“Bạch Tiên, đại tiên phát tiết cũng tùy lúc mà. Đạo hạnh của tên nhóc này thấp, không mời được tiên gia trên người cậu ấy. Hơn nữa, tình hình hiện tại, mời người khác chưa chắc đã tốt, nếu đại tiên còn không ra tay thì cô nhóc đó sẽ biến thành hành thi thật đấy!”

Có hồn thể gây áp lực nên dù Tam Thanh nói với vẻ cung kính thì ít nhiều vẫn toát lên vẻ uy hiếp đại tiên kia.

Bạch Tiên chỉ hừ giọng lầm bầm vài câu rồi mới mượn cơ thể Tam Thanh nghênh ngang đi về phía hành thi.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy căng thẳng.

Dù có tiên gia trên người nhưng thứ đang phải đối mặt là một hành thi, vậy mà Tam Thanh cứ thế nghênh ngang đi tới, vậy có khác gì tự tìm cái chết chứ?

“Sư thúc!”

Tôi cảm thấy không yên tâm, định đi theo.

“Cháu trai, vừa rồi tôi đã nói thế nào? Đừng nhúng tay vào!”

Tam Thanh quát lớn khiến tôi lập tức dừng bước.

“Hi hi, tên nhóc đó không tin Bạch Tiên tôi sao”.

Hành động của tôi khiến Bạch Tiên cảm thấy không thoải mái, nên bèn quay lại trừng mắt với tôi.

Uy Tinh bên cạnh thấy vậy thì giữ tay tôi và nói thầm vào tai.

“Tính tình của Bạch Tiên này không tốt, còn nhỏ mọn nữa, nhỡ khiến Bạch Tiên tức giận mà bỏ đi thì anh sẽ gặp xui xẻo đấy”.

Vừa nói xong thì Bạch Tiên đã tới gần hành thi thứ nhất.

“Cô nhóc tóc vàng, lông còn chưa mọc đủ, không ở nhà ngủ mà chạy tới đây làm loạn cái gì!”

Sau khi chửi mắng một cách vô lý thì đại tiên mượn tay Tam Thanh và nhanh chóng chỉ vào giữa trán của hành thi kia.

Đồng thời miệng hô lớn ‘Thái’.

Hành thi thấy Tam Thanh bước tới thì đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công. Tam Thanh đột ngột ra tay, cô ấy định vồ về phía Tam Thanh nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng hét chói tai khiến đứng khựng lại.

Trong một khoảnh khắc đó, bàn tay của Tam Thanh đã điểm lên trán của cô gái.

“Á!”

Cũng không biết là Bạch Tiên sử dụng thủ đoạn gì mà nhìn nhát điểm rất nhẹ nhàng đó lại khiến cho hành thi kia kêu la thảm thiết dù trước đó chúng tôi không thể nào đối phó được. Cô gái ôm đầu và lăn lộn dưới đất.

Vừa lăn miệng hành thi vừa không ngừng phun ra máu. Một lúc sau thì cô gái đã nằm trong cả vũng máu.

“Bạch Tiên, gọi đại tiên tới để cứu người, đại tiên lại định tiễn người sao?”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tam Thanh cảm thấy bấp bênh.

Tính khí của tiên gia này đến ma quỷ cũng khó lường, không chừng để tránh rắc rối mà đại tiên đã cho người 'lên đường' luôn rồi cũng nên.

“Cậu thì hiểu cái quái gì, biết chút tài thuật mà đã tưởng mình là chuyên gia. Tôi đây căn bản chẳng coi mấy cái thủ đoạn của cậu ra gì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play