Khi tôi và Tam Thanh mặc quần áo tử tế rồi chạy tới bên cạnh hồ thì phát hiện xung quanh đã bị cảnh sát chăng dây cấm ra vào, nhưng đứng ngoài vẫn có thể nhìn thấy cảnh không ít người đang tiến hành trục vớt các thi thể trên mặt hồ.

Tôi đứng nhìn từ xa.

Mấy cô gái ban nãy không hề nói khoác, hai mươi mấy thi thể trôi lềnh phềnh trên mặt hồ, chen chúc nhau như thể mấy cô gái này đã bàn bạc cầm tay nhau cùng nhảy xuống hồ quyên sinh vậy.

"Trương Ly, có nhìn thấy hồn thể không?"

Tam Thanh không biết tại sao mà có vẻ cực kỳ lo lắng.

Tôi nhìn lên trên mặt hồ, quả thực có mười mấy cái hồn thể đang vật vờ, nhìn xuống thi thể mình ở bên dưới một cách rất khó hiểu.

Như thể những hồn thể này đang không hiểu tại sao mình lại chết vậy.

"Có hồn thể, đang lơ lửng bên trên những thi thể kia".

Tôi chỉ vào không trung, cho Tam Thanh biết vị trí tương đối.

"Đi, chúng ta quay lại ngôi trường đó xem".

Tam Thanh như thể nhớ ra điều gì đó nên quay lưng lách khỏi đám đông để ra ngoài.

Tôi theo sát phía sau, vẻ mặt lơ ngơ chưa hiểu.

"Một khi nghi thức hiến tế bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại, dù gì ở lại đây cũng không tác dụng gì. Thà rằng chúng ta đi xem tế phẩm kia có còn ở đó không?"

Tế phẩm mà Tam Thanh nhắc đến chính là nữ sinh nhảy lầu tự tử kia.

"Sư thúc, những người này rốt cuộc tại sao lại chết? Hình như không phải bọn họ cố tình nhảy xuống hồ quyên sinh, nhưng kẻ nào có khả năng xúi giục nhiều người tự sát như vậy trong một lần chứ?"

Tam Thanh thì nghĩ đến tế phẩm kia, còn tôi thì nghĩ đến hai mươi mấy thi thể trong hồ.

"Hàng trăm thi thể lộng hành, hình như chúng ta đã hiểu sai về hàng trăm thi thể này rồi".

Nghe Tam Thanh nói vậy, tôi sững người.

"Hàng trăm... hàng trăm thi thể... Sư thúc, lẽ nào những người nhảy hồ tự tử đó bị quỷ nhập?"

Tôi bỗng nhớ tới hàng trăm thi thể nữ bị chôn dưới chân cao ốc Phương Viên. Thi thể họ rời rạc thành từng mảnh, hồn thể thì không còn nữa.

Nghe tôi nói xong, Tam Thanh đang vội vã đi đằng trước đột nhiên đứng sững lại.

"Bị quỷ nhập? Trương Ly, lần này có lẽ cậu nói đúng rồi, hóa ra quẻ tượng và lời quẻ không hề mâu thuẫn với nhau, hàng trăm thi thể hoành hành, hàng trăm thi thể hồi sinh. Lẽ nào nhà họ Uy muốn làm một trăm thiếu nữ trong lễ hiến tế năm xưa sống lại?"

Tam Thanh nói dứt lời, hai chúng tôi đều rùng mình ớn lạnh.

"Nhưng tại sao nhà họ Uy phải làm vậy chứ?"

Mặc dù đã đoán ra đáp án nhưng cả hai chúng tôi vẫn không khỏi đau đầu, nghĩ không ra nguyên nhân của tất cả những việc này là gì.

Cứ cho là nhà họ Uy muốn lập lại đại trận năm đó thì tìm một trăm cô gái mới không phải là dễ hơn sao? Tại sao lại khổ sở hồi sinh người chết như vậy?

Hơn nữa những cô gái bị hiến tế năm đó có oán niệm vô cùng nặng. Cho dù có hồi sinh họ thì cũng không dễ dàng kiểm soát họ. Bọn chúng rốt cuộc đang muốn cái gì chứ?"

"Bất luận thế nào thì giờ chúng ta cũng đã đại khái đoán ra ý nghĩa của vế đầu, còn vế sau 'hàng trăm thi thể trùng sinh' thì giờ chúng ta vẫn còn chưa chắc chắn. Hoặc có lẽ chúng ta đã phỏng đoán sai".

Càng là những việc không giải thích được thì những nguy cơ tồn tại càng nguy hiểm. Tam Thanh quyết định không nghĩ nữa mà kéo tôi một mạch đến ngôi trường đại học kia.

Vừa đi đến cổng, Vương Cường ngồi trong phòng bảo vệ nhìn thấy chúng tôi thì vô cùng kích động, vội vã chạy tới đón.

"Đại sư, hai người tới thì tốt quá! Trường chúng tôi lại có chuyện rồi!"

"Đêm hôm qua, người đã chết đột nhiên trở về!"

Nhìn Vương Cường này bên ngoài cao to lực lưỡng nhưng lá gan lại nhỏ. Ông ta thậm chí còn bị chính câu nói của mình dọa cho sợ hãi. Cơ thể cường tráng của Vương Cường run lên như thể chú gà con mới lọt lòng.

"Ông nói rõ ràng một chút, rốt cuộc ý ông là sao?"

Tam Thanh đang sẵn buồn bực vì mấy chục thi thể trên hồ, giờ Vương Cường lại nói năng mông lung như vậy nên nhất thời nổi cáu.

Thấy Tam Thanh giận dữ, Vương Cường cố gắng lắm mới trấn tĩnh lại, nhìn quanh bốn phía rồi mới nói tiếp.

"Đêm hôm qua, thi thể của nữ sinh nhảy lầu kia đột nhiên tự mình quay lại phòng 444!"

"Sau đó thì sao?"

Mặt Tam Thanh tái xanh, lập tức hỏi tiếp.

Vương Cường nuốt nước bọt, sau đó giọng run run nói tiếp.

"Nghe đồng nghiệp trực ban tối qua kể lại, vào khoảng lúc rạng sáng, ông ấy cầm đèn pin đi tuần tra ở khu ký túc bởi lúc trước khu nhà này hay có trộm vặt, cho nên mỗi tối chúng tôi đều đi tuần".

"Kết quả ông ấy đi tới đó thì phát hiện phòng 444 sáng đèn!"

Nói đến đây, Vương Cường rùng mình một cái. Thấy hai chúng tôi đều sốt ruột nhìn nên Vương Cường cố tỏ ra bình tĩnh rồi nói tiếp.

"Rạng sáng mà bật đèn như vậy là vi phạm quy định của ký túc, lại còn rất bất thường. Cho nên đồng nghiệp của tôi gọi thêm quản lý ký túc xá cùng lên đó xem".

"Cảnh tượng tiếp theo họ nhìn thấy khiến cả hai người phải nhập viện ngay sau đó".

Cổ họng Vương Cường rung rung, phát ra những âm thanh kỳ lạ.

"Nghe nói bọn họ nhìn thấy ba cô gái còn lại trong phòng 444 đang trèo lên một thi thể và gặm thi thể đó..."

Nói đến đây, Vương Cường không nói tiếp được nữa, ôm ngực nôn ọe.

Còn tôi nghe xong mà lòng mề bên trong như cũng lộn tùng phèo cả lên.

Mặc dù những lời Vương Cường nói hơi loạn, nhưng tôi có thể đoán được xác chết mà mấy nữ sinh kia gặm chính là xác nữ sinh đã nhảy lầu tự tử.

Tam Thanh nãy giờ không nói không rằng, mặt tái mét.

"Sư thúc, đây... đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Chuyện xảy ra trước mắt quả thực đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của tôi.

Tự sát tập thể thì cũng thôi đi, nhưng giờ người sống gặm xác người chết, lẽ nào cũng là do bị quỷ nhập?

Nhưng Tam Thanh vẫn không nói không rằng, tôi cũng không biết sư thúc rốt cuộc đang nghĩ gì.

"Hiện giờ thi thể đó ở đâu?"

Một lúc lâu sau Tam Thanh mới mở miệng nói chuyện, giọng nói hơi khàn khàn.

"Thi thể... thi thể đã bị gặm kha khá rồi. Chỉ còn... ọe..."

Vương Cường nói dứt lời, tôi ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá.

Tôi phát hiện luồng sát khí dày đặc trước đó như thể đã tiêu tán đi một chút.

"Đi thôi, tới đó xem xét một chút".

Tam Thanh như thể hơi nản lòng, bất lực nói một câu, sau đó tự mình đi phía trước.

Tôi do dự một lát, sau đó cũng theo sau.

Khi đến ký túc xá, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện hồn thể kia vẫn còn treo ở đó. Nhưng giờ nó như thể bị con gì gặm vậy, thiếu mất một cánh tay và một cái chân.

Tôi kinh ngạc, thi thể bị gặm còn hiểu được nhưng sao đến hồn thể cũng bị gặm như vậy?

Tôi tỷ mỉ quan sát hồn thể kia, nét mặt nó vô cùng đau khổ nhưng hình như không thể mở miệng ra nói chuyện được. Đôi mắt nó nhìn tôi mãi, tựa hồ như tuyệt vọng, tựa hồ như cầu cứu...

"Người sống cũng không kiêng kỵ, nhà họ Uy thực sự muốn làm phản rồi..."

Tam Thanh đứng dưới tòa ký túc xá, ngẩng đầu nhìn lên trời hồi lâu, sau đó nặng nề thở dài.

Tôi đang định hỏi xem có chuyện gì thì bên cạnh đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Nhà họ Uy? Ông vừa nói nhà họ Uy làm sao cơ?"

Bất thình lình nghe một người khác nhắc đến nhà họ Uy khiến tôi và Tam Thanh đều trở nên cảnh giác.

Hai chúng tôi đồng loạt quay đầu lại, người vừa hỏi là một nữ sinh trẻ măng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play