Vừa thấy chúng tôi định rời khỏi đó, Vương Cường hoảng hốt. Ông ta không kịp suy xét xem có lịch sự hay không mà vội vã lao tới trước mặt Tam Thanh, thò tay ra đóng chặt cửa phòng lại.
"Đại sư! Đại sư, là tôi đã mạo phạm đại sư, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết đại sư thật sự có bản lĩnh đến vậy. Nhưng là do trước đây tôi bị lừa quá nhiều đâm ra đề phòng, gần đây có rất nhiều người tự xưng là Đạo sĩ tìm tới cửa, kết quả đều là lừa gạt. Vì chuyện này mà tôi đã bị mắng rồi bị trừ lương không ít, cho nên tôi mới cảnh giác như vậy, xin đại sư đừng trách tội".
Vương Cường xem ra cũng là người chân chất thật thà nên Tam Thanh vừa diễn kịch là ông ta lập tức nói ra hết ngọn ngành.
Có điều tôi biết Tam Thanh thực sự không hề lừa ông ta. Từ lúc đi vào cổng tôi đã phát hiện từ hướng ký túc xá của trường có sát khí rất nặng.
Có điều luồng sát khí này có gì đó rất lạ.
Nếu là do ác quỷ lộng hành thì luồng sát khí sẽ thuần là màu đen và tỏa ra âm khí. Nhưng luồng sát khí trong ngôi trường này lại có một chút màu vàng, hơi giống như... linh khí?
Tôi còn đang mải suy nghĩ thì Vương Cường đã thảo mai sán tới bên cạnh, thiếu điều muốn ôm chặt lấy sư thúc tôi.
"Đại sư quả thực quá lợi hại, việc có người chết trong trường cũng chẳng mấy người biết. Thông tin này đã bị chúng tôi bưng bít, thật không ngờ đại sư vừa nhìn đã nhận ra ngay, quả thực bái phục!"
Những lời bợ đỡ này Tam Thanh đã nghe đến chán ngấy rồi. Sư thúc tôi khoát tay, dứt khoát hỏi một câu.
"Những lời thừa thãi thì không cần nói nữa, mau đưa tôi đi xem xem".
"Đại sư... đại sư không ra giá trước sao?"
Vương Cường bị lừa nhiều thành quen, thấy Tam Thanh không đòi tiền mà lại đòi làm việc trước thì nhất thời cảm thấy có gì đó sai sai.
Tam Thanh nhìn ông ta với vẻ hạn hán lời.
"Nếu là lúc bình thường thì tôi sẽ thu của ông không ít tiền đâu. Có điều hiện giờ tình hình phức tạp, mạng người quan trọng nên không thể chậm trễ, chúng ta phải giải quyết chuyện này trước".
Những lời này của sư thúc tôi không hề có nửa phần hoài nghi. Còn nhớ lúc trước chỉ một tờ bùa nát mà Tam Thanh còn dám thu tới tám trăm tệ thì những lời ban nãy thậm chí là còn nói giảm nói tránh đi rất nhiều rồi đấy.
Vừa nghe không cần trả tiền, Vương Cường vui như mở cờ trong bụng. Nhân lúc học sinh còn đang đi học, ông ta vội vã đưa chúng tôi đi về phía tòa ký túc xá ở phía Đông Bắc.
Trên đường đi, Vương Cường còn thao thao bất tuyệt kể cho chúng tôi nghe những chuyện xảy ra gần đây.
"Đại sư, kể ra mở trường học cũng là một việc rất mạo hiểm. Chẳng may gặp phải một học sinh tâm lý không tốt rồi nhảy lầu tự sát thì nhà trường sẽ phải đền một số tiền rất lớn".
Tam Thanh liếc nhìn ông ta rồi hỏi.
"Vậy người chết gần đây chính là một học sinh nhảy lầu tự tử sao?"
Vương Cường như thể cũng không nhận ra mình đã vô tình tiết lộ hết thông tin, ông ta chỉ gật đầu lia lịa.
"Đại sư đoán quá chuẩn! Không sai, hôm trước ở ký túc xá nữ có một học sinh nhảy lầu tự tử. Tôi nghe nói nữ sinh đó từ khi vào trường thần kinh đã không được tốt cho lắm, không thích giao lưu kết bạn, sau đó còn phát hiện ra bệnh. Bệnh đó gọi là... là bệnh trầm gì ấy nhỉ?"
"Trầm cảm?", Tam Thanh sửa lại.
"Đúng đúng, chính là bệnh trầm cảm. Lúc đó nhà trường còn khuyên cô bé thôi học, nhưng bố mẹ người ta nhiều tiền, sau cùng cứ bắt cô bé đi học tiếp. Haizz, tôi thấy thà cho cô bé thôi học còn hơn, hai người xem, cuối cùng cô bé lại chọn cách nhảy lầu tự tử".
Vương Cường nhanh mồm nhanh miệng, vừa nghe ông ta nói chúng tôi vừa bước tới bên dưới tòa ký túc.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy từng luồng sát khí màu đen bốc lên.
Ghê rợn nhất là còn có hồn thể của một cô gái còn rất trẻ đang treo lơ lửng giữa không trung.
Tại sao tôi lại dùng từ "treo"?
Là bởi trên cổ của hồn thể đó còn có một sợi dây màu đen nối thẳng lên trời nhìn vô cùng quỷ dị.
Trông giống như... như hình một con búp bê cầu nắng hay vẽ trong sách vậy.
Tôi nhìn từ dưới lên trên, đúng lúc nhìn thấy cô gái kia đang phất phơ trong gió, đầu rũ xuống nhìn tôi chằm chằm.
Vừa đụng phải ánh mắt đó, tôi giật hết cả mình.
Nhưng so với việc kinh hãi thì tôi càng cảm thấy kỳ lạ về trạng thái của hồn thể này hơn.
Tôi chưa từng gặp một hồn thể của người chết yểu nào ở trong trạng thái này. Còn nữa, sợi dây màu đen trên cổ cô gái này rốt cuộc là gì?
Có điều trước mặt Vương Cường, tôi không tiện hỏi thẳng Tam Thanh vấn đề này, chỉ đành đưa tay chỉ lên tầng.
"Nữ sinh nhảy lầu tự tử ở căn phòng trên tầng bốn của tòa nhà ngay trước mặt tôi sao?"
Thấy tôi vừa nhìn đã đoán ra vị trí chuẩn xác như vậy, Vương Cường lại vô cùng kinh ngạc.
Lần này, ông ta thậm chí còn bất giác đứng xa tôi hơn vài bước.
"Thần... quả thực là thần thông. Đại sư, làm sao mà đại sư vừa nhìn đã đoán ra hay vậy?"
Vương Cường vừa kính nể tôi vừa cảm thấy vô cùng tò mò.
Có điều nếu tôi kể cho ông ta nghe những gì tôi đang thấy thì chắc ông ta sẽ ngất xỉu tại chỗ mất.
"Nữ sinh tự sát ở lầu 4, phòng 444, hai người nói xem có kinh dị không?"
Tôi có thể nhận thấy Vương Cường là một người khá mê tín.
Trong dân gian, mọi người đều đặc biệt tìm cách tránh những thứ liên quan đến số 4, ví dụ như đuôi biển số xe, số ghế ngồi,... Nguyên nhân đương nhiên là do "tứ" đồng âm với "tử", nghe đã thấy xui xẻo.
Nhưng thực ra việc này không hề có căn cứ chút nào. Nếu xét ra thì số 4 này còn không huyền diệu bằng số 7.
Bảy ngày luân hồi, trong cuốn "Âm Phù Kinh" có viết vũ trụ vạn vật do "thất khí" tạo thành. Âm và dương là hai khí có trước, sau đó lại thêm khí của Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ giống như người xưa từng nói: "Thiên địa âm dương là hai loại khí, trong khí có tử, tên gọi là Ngũ Hành".
Trong triết lý đạo Phật cũng có "Thất bộ sinh liên", cho nên số bảy thực ra lại đại diện cho sự viên mãn.
Tam Thanh lúc này cũng ngước mắt nhìn lên tòa nhà. Mặc dù sư thúc tôi không có mắt âm dương, nhưng dựa vào luồng khí này, có lẽ Tam Thanh cũng nhận ra sự tồn tại của hồn thể kia.
"Hiểu rồi, căn phòng này, à không, cả tầng bốn tạm thời không được cho người vào ở".
Vẻ mặt Tam Thanh vô cùng nghiêm trọng, tôi vốn tưởng sư thúc sẽ lên trên kiểm tra xem sao nhưng Tam Thanh lại dặn dò Vương Cường vỏn vẹn một câu rồi quay lưng rời đi.
"Sư thúc, chúng ta không lên đó xem sao?"
Tam Thanh đã rời đi, tôi cũng không có lý do gì để đứng lại đó, chỉ đành vội vã chạy theo sau hỏi.
Tam Thanh lắc đầu, nói nhỏ với tôi.
"Không cần xem nữa, đây chính là một nghi thức hiến tế".
Hiến tế? Hiến tế cái gì?
Tôi sững người.
"Có chuyện không hay rồi. Nếu tế phẩm đã được dâng lên thì chắc chắn sẽ có biến. Nơi này sắp xảy ra chuyện lớn rồi".
Tam Thanh bước đi rất vội vã như thể đang vội đi tới nơi nào đó.
Vương Cường kia cũng không ngờ chúng tôi lại bỏ đi nhanh như vậy nên chạy theo gọi vài câu nhưng thấy Tam Thanh không dừng lại, ông ta cũng đành thôi.
"Sư thúc, vậy giờ chúng ta phải đi đâu?"
Sau khi ra khỏi trường học, tôi không khỏi thắc mắc.
"Trước tiên phải tìm tạm một chỗ ở, tôi phải gieo quẻ hỏi ý trời!"