“Thôi bỏ đi, người không chết là được, nếu không tôi lại phải lo tới việc không biết khi nào thì mình cũng chết theo”.
Thấy tôi sắp bùng nổ thì ông Tôn đột nhiên vỗ đùi và đứng lên.
“Đứng lên, về nhà thôi”.
Vừa nói, ông ấy vừa đi về phía cửa. Đang định rời đi thì dường như bỗng nhớ ra điều gì đó, thế là ông quay người lấy từ trong ngực ra một tờ bùa và dán lên cánh cửa phòng ngủ.
“Mặc dù thần hồn đã tiêu tán nhưng cũng nên để vong hồn tiêu tán sạch sẽ. Cách làm tiêu tan thi thể của mọi người rất dễ triệu gọi những thứ không sạch sẽ. Tấm phù này của tôi coi như là để giúp bà ấy yên vị”.
Ông Tôn hiếm khi tỏ ra lương thiện như vậy. Hành động của ông ấy khiến Nguyễn Vân khóc như mưa.
Làm xong thì ba người chúng tôi bèn ra khỏi cửa.
Bởi vì trước đó tôi có nói là nhà họ Uy có thể đang ở gần đây nên không biết ông Tôn đã tìm được ở đâu ra một chiếc xe và nó dừng ngay bên ngoài.
Ra khỏi cửa, bước lên xe, chúng tôi trở về nhà.
Cả quá trình diễn ra liền một mạch, không hề cho người nhà họ Uy có cơ hội phản ứng.
Khi bước xuống xe, Liễu Nguyệt Như và Tam Thanh đã đợi sẵn ngoài cửa. Vừa nhìn thấy chúng tôi, Liễu Nguyệt Như mặc kệ tất cả và lao tới.
“Trương Ly, anh đi đâu vậy? Dọa em sợ chết khiếp!”
Cả một tuần không có tin tức của tôi, chẳng trách Liễu Nguyệt Như lại có phản ứng như vậy. Lúc này, khi cảm nhận được sự mềm mại, thơm dịu trong lòng thì tôi mới thấy đúng là mình đã về nhà thật rồi.
“Hai người được rồi đấy, còn bao nhiêu người nhìn đây này”.
Ông Tôn trừng mắt, cứ thế đi vào nhà trước.
Bị ông ấy nhắc nhở, Liễu Nguyệt Như mới ngại ngùng buông tôi ra và lau khóe mắt.
“Đây chắc là chị dâu ạ?”
Nguyễn Vân thấy hai chúng tôi bịn rịn không rời thì đoan trang bước tới chào hỏi Liễu Nguyệt Như. Đọc nhanh tại Vietwriter
Có lẽ Liễu Nguyệt Như không ngờ là tôi dẫn con gái về nên cô ấy ngây người.
“Cô là?”
Liễu Nguyệt Như ngoài giọng nghi ngờ thì còn mang theo chút thù hằn như kẻ địch.
Thấy bầu không khí không ổn, tôi vội vàng đứng ra giải thích đơn giản.
Thế nhưng có một chuyện tôi không dám nói cho Liễu Nguyệt Như, đó chính là mối quan hệ giữa Nguyễn Vân và Nguyễn Thanh Nhi.
Trước đó Nguyễn Thanh Vân chấn nhiếp linh hồn của Liễu Nguyệt Như muốn đổi mạng với Uy Chính Thiên. Chuyện này không hề dễ giải thích.
Sau khi nghe tôi giải thích, Liễu Nguyệt Như lập tức buông lỏng cảnh giác, nhất là sau khi nghe tôi nói bà của Nguyễn Vân mới qua đời thì cô ấy bèn cầm tay Nguyễn Vân với vẻ thân mật.
“Sau này em cứ ở đây, vừa hay chị cũng không có người nói chuyện, chúng ta sẽ là chị em, đừng khách sáo.
Liễu Nguyệt Như hào phóng nói và sau đó đưa Nguyễn Vân vào trong nhà.
Thấy hai cô gái lập tức thiết lập tình bạn, tôi bỗng thấy cảm thán.
Phụ nữ đúng là loài động vật nói phức tạp thì phức tạp mà nói đơn giản thì lại vô cùng đơn giản.
Đợi mấy người đi vào trong nhà thì Tam Thanh mới bước tới trước mặt tôi.
Đầu tiên Tam Thanh đưa tay lên vỗ vai tôi sau đó thì nhìn tôi một lượt.
“Nhóc này đúng là khác biệt. Lúc trước tôi nói khí tức của cậu đã thay đổi rồi, xem ra tôi không hề nhìn nhầm. Giờ có phải cậu có thể cảm nhận được quái tượng rồi không?”
Đúng là người trong ngành, muốn giấu cũng không giấu được.
“Sư thúc, sư thúc nhận ra rồi sao?”
Tôi cười he he với vẻ ái ngại.
Tam Thanh cũng nhìn tôi cười rồi nghĩ gì đó một lúc mới tiếp tục hỏi tôi: “Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đã hỏi những vấn đề gì không?”
Tôi không ngờ Tam Thanh lại hỏi thẳng như vậy. Sau khi do dự một lúc tôi mới nói sự thật cho Tam Thanh biết.
“Tôi gieo ba quẻ. Hai quẻ đầu hỏi về cát hung của bố mẹ, quẻ cuối cùng thì tôi…”, nói tới đây tôi dừng lại, suy nghĩ không biết có nên giấu Tam Thanh hay không.
Nào ngờ khi còn đang do dự thì Tam Thanh đã tiếp lời và nói nhỏ với tôi: “Quẻ thứ ba, cậu hỏi về quỷ thai phải không?”
Tôi sững người, đúng là không thể giấu được Tam Thanh.
“Sư thúc, đúng là không thể giấu sư thúc điều gì. Sư thúc đoán không sai. Quẻ thứ ba tôi bói xem tại sao quỷ thai lại chết. Kết quả, không ngờ quái tượng hỗn loạn, động chạm thiên cơ, dẫn tới việc bị sét đánh”.
Tôi cúi đầu than thở. Quẻ bói lần này hung hiểm tới mức nào thì e rằng chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu rõ được.
Cảm giác mất phương hướng trong quái tượng đúng là sống không bằng chết.
“Quả nhiên cậu vẫn đang nghi ngờ sư huynh”.
Nghe tôi nói xong, Tam Thanh gật đầu nói với tôi.
Dù điều đó là thật nhưng khi nghe Tam Thanh thốt ra thì tôi vẫn cảm thấy căng thẳng.
“Sư thúc, tôi không có ý nghi ngờ sư phụ, chỉ là, cái chết của quỷ thai kỳ lạ quá. Hơn nữa, những gì xảy ra trong thôn nhà họ Trương, lẽ nào sư thúc không cảm thấy nghi ngờ gì sao?”
Đã bị Tam Thanh nhìn thấu tâm cam thì tôi lựa chọn phơi bày thảo luận một cách rõ ràng.
“Ngày mẹ tôi xuất quan, sư thúc có biết khi nào thì sư phụ về nhà không?”
Tôi nói ra nghi ngờ đầu tiên của mình.
“Lần nào rời đi sư phụ cũng đều lên tiếng, vậy mà đêm hôm đó, tôi hoàn toàn không hề biết ông ấy về khi nào”.
Thấy tôi nói vậy, Tam Thanh không hề trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.
Tôi thấy thái độ của Tam Thanh như vậy thì đành phải nói tiếp.
“Còn nữa, sau khi xuống núi, ông ấy đôi co với người của Uy Chính Thiên để chúng ta có thể rời đi được, nhưng vậy thì tại sao ông ấy lại có thể về trước chúng ta chứ?”
Vấn đề này dù có giải thích thế nào thì cũng khó hiểu.
Quả nhiên, nghe tới vấn đề này Tam Thanh bèn chau mày.
“Vì vậy cậu nghi ngờ sư huynh đúng không?”
Tam Thanh nhìn tôi và hỏi.
Lúc này tôi không thể phân biệt được rốt cuộc Tam Thanh đang nghĩ gì, chỉ đành liều mạng trả lời:
“Nói thẳng ra, tôi cũng không biết mình đang nghi ngờ sư phụ điều gì. Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy có gì đó không ổn”.
Đây đúng là suy nghĩ của tôi.
Tôi không nghi ngờ việc ông Tôn đối tốt với mình và cũng không hề cảm thấy là ông Tôn có ý hại tôi, chỉ là tôi không thể hiểu tại sao những chuyện này lại bất thường như vậy.
Nghe tôi nói xong, Tam Thanh im lặng một hồi lâu không nói gì.
Tôi cũng không vội, cứ đứng im đợi Tam Thanh trả lời.
Một lúc sau, Tam Thanh chỉ lên trời.
“Trương Ly, có những chuyện là do ý trời, cậu không thể làm khác”.
“Tôi không thể giải thích với cậu hành vi khác thường của sư huynh, nhưng tôi muốn nói với cậu rằng, sư huynh thật sự đối tốt với cậu. Về điểm này, cầu không cần phải nghi ngờ”.
Nói xong cũng không cần biết tôi có nghe hay không nhưng Tam Thanh đã quay người đi vào nhà.
Nhìn theo bóng lưng đầy cốt cách thần tiên của Tam Thanh thì tôi bỗng cảm thấy Tam Thanh còn thần bí hơn cả ông Tôn nữa.
Thế nhưng câu nói cuối cùng của Tam Thanh khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc.
Ông Tôn cũng đã từng nói với tôi câu nói đó.
Lúc đó phong cách làm việc của ông ấy cũng khác thường nhưng tôi vẫn vô cùng tin tưởng ông.
Vậy mà sao giờ tôi lại nghi ngờ ông ấy chứ? Rốt cuộc là ông Tôn có vấn đề hay là tôi có vấn đề? Tôi ngẩng lên nhìn trời.
Ý trời như vậy không thể làm khác.
Vậy nhưng rốt cuộc ý trời ở đây là gì?