“Bà ơi, ý của bà là gì? Lẽ nào bà đã sớm nhận ra anh ấy là ai rồi sao?”
Rõ ràng là trước đó Nguyễn Vân cũng không hề biết gì. Giờ nghe bà nội nói vậy thì cô ấy cũng tái mặt không khác gì tôi.
“Nhà họ Trương và nhà họ Nguyễn vốn có qua lại. Chẳng qua là do một vài chuyện năm đó nên mới trở nên xa lạ. Có điều Trương Ly, từ đầu tới cuối tôi luôn cảm thấy ông nội cậu làm như vậy là đúng. Dù người khác có nói ông ấy thế nào thì chỉ có con đường ông ấy đi mới là đại đạo”.
Câu nói của bà Nguyễn Vân vô cùng sâu sắc.
“Bà ơi, bà còn biết những gì nữa thế? Có thể nói cho cháu được không?”
Mỗi lần gặp một người biết về ông nội của mình là tôi lại vô cùng kích động, chỉ muốn lập tức có thể biết thêm những chuyện liên quan tới ông mình.
“Khụ khụ…Cái mạng già của tôi đã thành ra thế này rồi, nói cho cậu cũng chẳng sao, chỉ đáng tiếc, cậu tới chưa đúng lúc. Giờ đến cả Nguyễn Vân cũng bị lôi vào. Vì vậy Trương Ly, hãy tha thứ vì tôi ích kỷ, tôi không thể để cháu gái mình cũng giẫm phải gót chân của tôi được”.
Tôi đang hào hứng chờ đợi thì kết quả lại là thiên cơ bất khả lộ.
Nói là không thất vọng là không đúng.
Nhưng tôi không thể làm khó người khác được. Bà ấy đã nói rõ ràng như vậy, tôi mà còn gặng hỏi thì đúng là hơi quá đáng.
Tôi cố gắng đè nén tâm trạng của mình sau đó lại đổi sang chủ đề khác.
“Vậy bà có biết nhà họ Uy không?”
Nghe tôi nhắc tói nhà họ Uy thì cánh cửa bên kia bỗng im lặng đôi phần
“Đương nhiên là biết, tôi bị bệnh như này là nhờ nhà họ Uy tặng cho đấy! Đáng tiếc, Nguyễn Vân không biết gì. Để chữa trị cho tôi, con bé đã xuất hiện trước mặt nhà họ Uy. Đúng là số mệnh, khó có thể làm trái ý trời”.
Vừa nói, bà ấy lại vừa thở dài.
“Trương Ly, ông nội không nói với cậu câu đó sao?”
Tôi ngạc nhiên, ông nội tôi để lại cho tôi rất nhiều lời nhắn nhủ, còn cả túi gấm, vậy thì bà cụ này đang hỏi câu nào?
“Bà nói cháu nghe với ạ”.
Tôi cung kính đề nghị.
“Tiên hồ sinh, chuyển hồn không chuyển mệnh, lời nguyền rủa, diệt người không diệt trời”.
Câu nói này, đối phương nói với vẻ vô cùng kính trọng.
Chỉ có điều, câu nói được nêu ra khiến tôi cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Nghĩ một lúc là tôi nhớ ra. Đây chẳng phải là câu nói cuối cùng trong cuốn sổ ghi chép của ông sao? Tôi luôn không hiểu ý nghĩa của câu nói này, còn tưởng là ông chỉ ghi đại vào đó.
“Xem ra ông nội cậu đúng là đã từng nói với cậu. Trương Ly, điều tôi muốn nói với cậu bây giờ là miếng ngọc bội mà Nguyễn Vân dùng để bảo vệ mình chính là ngọc bội của nhà họ Trương. Ông nội vốn định giữ lại cho cậu nhưng trời xui đất khiến thế nào lại rơi vào tay nhà họ Nguyễn”.
“Khụ khu…giờ món đồ này đã đến lúc quay về với chủ của nó rồi”.
Nói xong, đối phương đột nhiên ho mãnh liệt.
“Bà ơi!”
Nguyễn Vân nghe thấy vậy thì cuống quýt mở cửa lao vào phòng.
Còn tôi thì sững sờ khi nghe bà ấy nói như vậy.
Miếng ngọc bội này lại là bảo vật của nhà họ Trương sao?
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhà họ Trương chúng tôi và nhà họ Nguyễn lại liên quan tới nhau nhiều như vậy?
“Cậu phải nhớ cho kỹ. Miếng ngọc bội này dùng để chứng minh thân phận cậu. Người của nhà họ Uy luôn tìm kiếm nó, cậu nhất định không được để nó rơi vào tay bọn họ…”
Có vẻ như bà của Nguyễn Vân đã sắp tới bước dầu cạn đèn tắt nên tới sức để nói chuyện cũng càng ngày càng yếu.
Và tiếng kêu của Nguyễn Vân không ngừng vang vọng vào tai tôi.
“Vân Nhi, chuyện tới nước này, bà cũng không còn gì lưu luyến nữa. Huống hồ, cái mạng này của bà còn giữ lại trên đời chỉ là gánh nặng cho cháu. Sau này, có Trương Ly ở bên cạnh là bà cũng có thể yên tâm rồi”.
Bà ấy đột nhiên nói như vậy khiến tôi ý thức được có gì đó không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó bà của Nguyễn Vân nói với tôi:
“Trương Ly, cậu và Nguyễn Vân đã có duyên với nhau thì tôi gửi gắm con bé cho cậu. Nhà họ Nguyễn chúng tôi từng có lỗi với nhà họ Trương, nhưng nhà họ Trương cũng nợ chúng tôi một mạng sống! Mạng sống đó để cậu đại diện trả nhé, hãy giúp tôi chăm sóc Nguyễn Vân!”
Câu nói cuối cùng dường như được phát ra với toàn bộ sức lực, hét lên với vẻ không cam tâm.
Lời vừa dứt thì căn phòng vang lên tiếng khóc đau khổ của Nguyễn Vân.
Tôi ngây ra như khúc gỗ.
Những gì xảy ra đều đột ngột quá. Lượng thông tin khổng lồ khiến tôi nhất thời không thể tiêu hóa được.
Tôi cảm thấy mơ hồ với những gì xảy ra năm xưa và càng cảm thấy tò mò hơn.
Sau khi đứng ngây ra, tôi mới phản ứng lại và nghĩ rằng tôi nên đi an ủi Nguyễn Vân mới đúng. Thế là tôi vội mở cửa bước vào.
“Đừng vào!”
Nào ngờ tôi vừa mở cửa, chân trước còn chưa đặt vào thì Nguyễn Vân đã gào lên với giọng khàn khàn.
“Bà tôi nói, nếu như anh bước vào thì có khi anh sẽ bị liên lụy. Vì vậy, anh đừng bước vào!”
Tới nước này mà Nguyễn Vân vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của tôi.
“Bà tôi đã dặn rằng, thi thể của bà phải được đốt bằng đá vôi và chu sa để tránh sát khí ám vào người khác. Anh yên tâm. Tự tôi có thể xử lý được”.
Từ ngữ điệu của Nguyễn Vân thì có thể nhận thấy lúc này cô đang vô cùng cô đơn, tuyệt vọng thế nhưng cô ấy vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc và nói với tôi những lời như vậy.
Nhưng dù Nguyễn Vân nói vậy thì tôi vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa để một mình cô gái phải xử lý tang sự của người thân thì thật quá tàn nhẫn.
“Nguyễn Vân, tôi vốn đã đủ đen đủi rồi còn phải sợ thêm chuyện này sao?”
Vừa nói tôi vừa từ từ đẩy cửa ra.
Một mùi thịt thối rữa lập tức xộc vào mũi tôi. Xem ra cơ thể của bà Nguyễn Vân đã thối rữa nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều.
Căn phòng không hề có cửa sổ, cũng không hề mở đèn, chỉ có chút ánh sáng thông qua khe cửa mở ra.
Nguyễn Vân đang đau đớn ngồi phụp ở đầu giường. Còn trên giường là một thi thể phải cố gắng lắm mới nhìn ra hình người.
Thịt trên cơ thể thối rữa khủng khiếp, đã không thể còn nhận ra ngũ quan nữa.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tôi vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Tối qua rõ ràng tôi còn nhìn thấy mắt của bà ấy, thế mà hôm nay chúng đã thối rữa. Tốc độ này quả thực là quá nhanh.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy nghi ngờ là tại sao tôi không nhìn thấy hồn thể của bà cụ?
“Trương Ly, anh không cần tìm đâu, nhà họ Nguyễn vẫn còn bị một lời nguyền”.
Dường như Nguyễn Vân biết được tôi đang nghi ngờ điều gì nên cô ấy đã lau nước mắt và nói với tôi bằng giọng khàn khàn.
“Người nhà họ Nguyễn chúng tôi người chết thì hồn diệt, không thể nhập luân hồi, nếu như phần xác không còn thì sẽ là chết thật, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Vì vậy, anh không cần tìm hồn thể của bà tôi. Bởi vì bà đã sớm hồn bay phách tán rồi”.
Giọng nói của Nguyễn Vân rất trầm và nhỏ khiến tôi cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Tôi không nhịn được bèn nghĩ tới Nguyễn Thanh Nhi bị chó đen cắn chết kia…
Rồi tôi bỗng như bị sét đánh.
Đợi đã, Nguyễn Thanh Nhi họ Nguyễn, hơn nữa khi chết thì hồn cũng bị diệt, nếu nói đây là sự trùng hợp thì có khi nào là trùng hợp quá không?
Lẽ nào Nguyễn Thanh Nhi và Nguyễn Vân đều là người cùng một nhà?