“Được được, cậu xem tôi vui quá đâm ra hồ đồ. Lát nữa tôi sẽ đi thông báo cho toàn bộ họ hàng, nhất định sẽ tổ chức một buổi hôn lễ long trọng trong hai đứa”.
Liễu Chấn Quốc xoa tay đầy kích động. Ông ta đi đi lại lại, bộ dạng thật chỉ muốn thông báo tin tức này cho toàn thiên hạ biết.
Tôi lạnh lùng nhìn Liễu Chấn Quốc, đối với người đàn ông này tôi luôn cảm thấy không thể nhìn thấu được ông ta.
Quan trọng nhất là, dường như ông ta biết nhiều hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều.
Với sự nhiệt tình của Liễu Chấn Quốc, tới tận tối ông ta mới chịu thả tôi đi.
Còn Phương Tuyết đang tạm thời ở nhà họ Liễu thì kích động nói sẽ không để Liễu Nguyệt Như rời đi cùng tôi.
“Trương Ly, anh đi không chỉ đi một mình mà còn mang cả trái tim của Nguyệt Như đi theo. Vì vậy tối nay anh nhất định phải để Nguyệt Như lại với tôi. Tôi phải hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc một ‘trai thẳng’ như anh đã lừa Nguyệt Như về tay như thế nào".
Mấy ngày này không gặp, rõ ràng là Phương Tuyết tiều tụy hơn trước nhiều. Thế nhưng khi thấy chúng tôi, tâm trạng của cô ta cũng tốt không ít.
Tôi không nói lại được Phương Tuyết, hơn nữa nghĩ tới việc mấy ngày vừa rồi Liễu Nguyệt Như khổ sở theo tôi vẫn chưa được nghỉ ngơi, nên có khi ở lại nhà họ Liễu lại là chuyện tốt đối với cô ấy.
Chỉ là tôi vẫn cảm thấy do dự. Dù sao cũng không còn linh quy nữa. Cô ấy ở lại đây nên tôi cảm thấy không yên tâm.
Thấy tôi chần chừ, Liễu Chấn Quốc hiểu ra tâm tư của tôi ngay.
“Cậu yên tâm, Liễu Nguyệt Như ở lại đây chắc chắn sẽ không bị thương gì đâu. Tôi đã cầu về năm tờ Ngũ hành bát quái phúc, khắc chế sát huyệt chữ Đinh kia. Hơn nữa, tôi còn rất chắc chắn rằng tạm thời nhà họ Uy sẽ không dám động vào chúng tôi đâu”.
Liễu Chấn Quốc vỗ ngực bôm bốp.
Tôi suy nghĩ, cũng phải, giờ Liễu Nguyệt Như là chỗ chống lưng duy nhất của ông ta nên chắc là ông ta cũng sẽ không tốn công đi toan tính với cô ấy nữa.
Hơn nữa tối nay, tôi còn có việc quan trọng cần làm. Nếu có Liễu Nguyệt Như bên cạnh thì đúng là không tiện thật.
Nhưng để tránh Liễu Chấn Quốc lừa tôi thì tôi đã đặc biệt đi tới phòng ngủ của Liễu Nguyệt Như để nhìn năm tờ Ngũ hành bát quái phúc kia.
Liễu Chấn Quốc đúng là người có bản lĩnh. Năm tờ Ngũ hành bát quái phúc phát ra linh khí màu vàng lấp lánh. Nhìn là biết ngay được cao nhân khai quang.
Lúc này tôi mới hoàn toàn yên tâm. Sau khi dặn dò Liễu Nguyệt Như vài câu, tôi mới rời khỏi biệt thự nhà họ Liễu.
Đợi khi tôi trở về nhà mình thì phát hiện ra ông Tôn và Tam Thanh đều không có nhà. Thế nhưng trên giường tôi có một hình bát quái được vẽ xong để ở đó.
Tôi nhìn chăm chăm vào hình bát quái một lúc rồi mới mở ra và dải xuống đất.
Đây là lần đầu tiên tôi gieo quẻ, nên không có pháp khí gì đặc biệt. Thế là tôi bèn học theo Tam Thanh định dùng Lục nghệ khởi quái.
Quẻ thứ nhất, tôi tính việc sống chết của bố mình.
Tôi vẫn chưa có bản lĩnh như Tam Thanh là có thể bước vào nội cảnh nên chỉ có thể dựa vào trận đồ bát quái đề phân tích ra được lời quẻ.
Quẻ thứ nhất, tôi mất một giờ đồng hồ để luận quẻ.
Cuối cùng, khi tay tôi sắp không miết được đồng tiền nữa, mồ hôi đổ đầy trên khuôn mặt và nhỏ xuống cả hình bát quái thì cuối cùng tôi cũng có được quái tượng của quẻ thứ nhất.
Gió Bắc thổi về Nam, Nam có nước chảy.
Tôi tập trung nhìn quái tượng, trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng.
Đây là quẻ sống, tức là bố tôi vẫn còn sống! Tôi lau mồ hôi, uống một ngụm nước, từ từ hồi phục tinh thần và gieo tiếp quẻ thứ hai.
Có được kinh nghiệm của lần thứ nhất, tri giác của tôi mạnh hơn lúc trước nhiều. Quẻ này, tôi chỉ cần dùng bốn mươi phút là thành công.
Nhưng lần này thể lực và tinh thần tiêu hao nhiều hơn lần một.
Đợi quái tượng thành hình thì tôi gần như bị kiệt sức.
Quẻ tượng lần này không lạc quan như lần một.
Lá liễu thổi hướng Nam, rừng cây chặn lại.
Tôi hơi ngây người. Là một quái tượng không sống không chết sao? Vậy kết quả sẽ tính thế nào? Tôi hoang mang nhìn quái tượng trước mặt.
Lẽ nào là do đạo hạnh của tôi không đủ, nên xảy ra sơ xuất trong quá trình gieo quẻ? Tôi hồi tưởng lại quá trình suy luận vừa rồi.
Không hề sai, đúng là từng bước đều suy luận theo quá trình trong Thiên địa kinh, không hề có sơ suất gì.
Không sống không chết, vậy có khi nào cũng là mẹ tôi vẫn còn có thể sống? Dù kết quả này không được như tôi mong muốn nhưng ít nhiều cũng cho tôi một tia hi vọng.
Dù hai lần gieo quẻ này khiến tôi mất sức nhưng vẫn nhận được một cảm giác diệu kỳ mà trước giờ tôi chưa bao giờ cảm nhận thấy.
Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái định cát hung.
Trong này có mối quan hệ vi diệu, liên quan tới nhau và từ đó hình thành nên đại nghiệp.
Tôi càng suy ngẫm thì càng thấy huyền diệu, thần kỳ. Ngoài ra nó còn mang ý tứ rất sâu xa.
Thế nhưng gieo quẻ cũng có quy tắc của nó. Với năng lực hiện tại của tôi, một ngày gieo hai quẻ là đã đạt tới giới hạn của tôi rồi.
Mà hôm nay thì tôi đã gieo cả hai.
Lúc này, tôi ngồi trước hình bát quái, trong lòng bỗng dậy lên một sự kích động.
Sau khi nghỉ một lúc, tôi lại ngồi thẳng người và định gieo quẻ thứ ba.
Lần này, tôi định bói về quỷ thai kia.
Quỷ thai bỗng bị hồn bay phách tán một cách khó hiểu. Về điều này, tôi không thể nào giải thích được.
Tôi mơ hồ cảm thấy có kẻ giở trò trong chuyện này. Nhưng rốt cuộc là ai thì tôi không thể nghĩ ra được, vì vậy tôi muốn gieo quẻ xem thử.
Tôi vốn tưởng đây sẽ là quẻ bói đơn giản nhất trong ba quẻ nên mới cố gắng vực dậy tinh thần bói thêm lần nữa.
Nhưng khi tôi rơi vào trạng thái suy diễn thì mới phát hiện ra điều không ổn.
Ban đầu quẻ tượng khá đơn giản, dần dần trở nên phức tạp và hỗn loạn. Tôi càng suy luận thì càng chìm đắm vào trong đó và không thể tìm được đường đi.
Điều này giống như một mớ bòng bong, tôi càng muốn tìm ra đầu mối thì càng trở nên hỗn hoạn. Thậm chí tôi còn bị trói chặt trong cái mớ đó, không thể giãy giụa được.
Càng như vậy thì tôi càng cảm thấy nóng ruột và càng muốn tìm ra chân tướng.
Nhất thời, tôi rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ, cứ thế suy luận không ngừng nghỉ.
Cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là hình bát quái trước mặt đã bị ướt nhẹp bởi mồ hôi của tôi.
“Chết tiệt! Rốt cuộc thì quỷ thai kia chết thế nào? Lẽ nào sự tiêu vong của nó đã động chạm tới thiên cơ?”
Tôi nóng ruột, lại cứ suy luận không ngừng. Sau một mớ hỗn loại thì tôi thật sự không chịu được nữa bèn nôn ra một ngụm máu tươi, trước mặt tối sầm và ngất lịm.
Quẻ bói này tiêu tốn của tôi quá nhiều tinh lực. Dù trong cơn mê tôi cũng vẫn không ngừng suy luận, thất bại rồi lại suy luận…dường như tôi đã bị lạc lối trong mê trận này khiến tôi không thể nào quay trở về thực tế.
Lần đầu tiên trải qua cảm giác này mới khiến tôi cảm nhận sâu sắc được một từ.
Đó chính là sống không bằng chết.
Đúng vậy. Hiện tại tôi đang ở trong một trạng thái sống không bằng chết thà chết mà không được.
Trạng thái tuần hoàn không hồi kết này diễn ra sau khoảng hơn trăm lần thì một sự sảng khoái, sung sướng bỗng nhiên xâm nhập vào ý thức của tôi.
Khiến một người đang sốt ruột như tôi bỗng giật mình và tỉnh dậy khỏi cơn mê man.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi à?”
Một giọng nữ ngọt ngào truyền tới tai tôi.
P/s: Laptop hư sáng giờ nên đăng trễ, giờ vẫn ngồi sửa, cỏ vẻ hơi toang :"((