Xung quanh yên lặng như tờ, không có lấy một tiếng động.
Vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng kia, đầu óc tôi vẫn vô cùng mù mịt.
Tôi dùng sức xoa xoa mặt mình rồi dần dần mới tỉnh lại được.
Tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía thì phát hiện xung quanh vẫn tối đen như mực, đến nỗi thò tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón.
"Hỏng rồi, mình lại hồ đồ đến nỗi làm tắt cả lửa rồi".
Tôi vô cùng ân hận, người gác đêm như tôi mà lại ngủ quên mất từ lúc nào không hay, lại còn mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy.
"Nếu sư phụ biết được kiểu gì cũng mắng mình".
Tôi một tay thò vào túi tìm chiếc bật lửa, một tay sờ xuống dưới chân tìm đống củi được bày trước mặt.
Nhưng tìm mãi mà không thấy đống củi đâu.
Không chỉ có vậy, đến mảnh đất dưới chân tôi cũng không có cỏ mọc mà là đất ba dan trơn nhẵn phẳng lì!
Mồ hôi lạnh trên trán tôi chảy xuống dưới.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà có một nơi hoang vu đến nỗi cỏ dại cũng không mọc lên được thì chẳng còn nơi nào khác ngoài vùng thánh địa kia. Tôi run rẩy bật chiếc bật lửa trong tay lên.
Khoảng không phía trước được thắp sáng.
Nhờ ánh lửa, tôi nhìn thấy trước mặt có một bệ đá lớn cao chừng nửa người. Bệ đá này rất vuông vức, bên trên còn có một ngọn đèn dầu.
Một luồng hơi lạnh đột nhiên từ gót chân tôi xông lên tới tận đỉnh đầu.
Tôi chạy tới đây từ lúc nào vậy? Sáng nay rùa thần bị trời phạt, đứt cổ ngửa mai lên trời, cảnh tượng đó vẫn còn hiện rõ trước mắt tôi. Lẽ nào tôi cũng phải bỏ mạng chết thảm ở nơi này? Có điều mặc dù tôi đã tự dọa bản thân mình sợ gần chết nhưng những hình phạt tôi nghĩ tới không hề xảy ra.
Không biết tôi đã đứng đó bao lâu, sau khi chắc chắn không có gì bất thường xảy ra với mình, tôi mới từ từ cử động.
Đúng vào lúc tôi bắt đầu cử động, không biết có phải do tôi gặp ảo giác hay không mà đột nhiên ngọn đèn dầu trên bệ đá vuông kia đột nhiên lóe sáng.
Tôi chỉ có cảm giác như cái gì đó vừa lóe lên nên bất giác ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn vào bấc đèn của ngọn đèn dầu kia.
Mọi thứ vẫn im lìm, không hề có dấu hiệu của việc nó vừa phát sáng. Hơn nữa mặc dù nơi này trống trải nhưng lại lặng gió, đèn này lại không có chụp. Nếu thực sự nó vừa sáng lên thì cũng sẽ không dễ dàng vụt tắt như vậy.
Tôi thất thần nhìn vào ngọn đèn, rồi như bị ma xui quỷ khiến, tôi thò tay ra định chạm vào nó.
"Đừng động vào!"
Khi tay tôi sắp chạm vào ngọn đèn đến nơi, đột nhiên một tiếng thét to vọng lên từ trong đầu tôi khiến tôi sợ hãi đến nỗi nhảy dựng lên.
Sau cơn kinh ngạc bàng hoàng tôi mới dần bình tĩnh lại, người vừa thét lên câu đó chính là tiên bảo hộ trên người tôi.
Đã lâu không thấy tiên bảo hộ xuất hiện, tôi suýt chút nữa đã quên mất sự hiện diện của vị tiên này. Giờ ông ấy lại đột ngột xuất hiện trong bầu không khí vừa đáng sợ vừa quỷ dị thế này, quả thực chẳng khác nào định dọa tôi chết khiếp.
"Lão tiên gia, lần sau ông xuất hiện có thể từ tốn chào tôi một câu trước không? Nếu không thì có ngày cái mạng nhỏ này của tôi cũng bị ông lấy mất thôi".
Sau khi bị dọa cho hết hồn hết vía, tôi liên tục rùng mình ba cái.
"Hừ, vô dụng!"
Vị tiên này căn bản không hề nghe lọt tai những gì tôi nói.
Sau một tiếng hừ lạnh, tiên bảo hộ lạnh lùng mắng tôi: "Nơi này không phải nơi cậu nên tới lúc này, mau đi ra!"
Không biết tại sao nhưng tiên bảo hộ có vẻ rất giận dữ vì việc tôi bước chân vào thánh địa.
Sau khi nghe tiếng quát lạnh lùng của ông ấy, đột nhiên tôi cảm giác lông tơ trên người mình dựng ngược cả lên.
"Lão tiên gia, nơi này thực sự là thánh địa sao?"
Mặc dù sau khi bị mắng một câu, tôi có rụt rè chút đỉnh nhưng khó khăn lắm mới "túm được" tiên bảo hộ lộ diện thế này nên tôi vội vã bất chấp gặng hỏi.
Ai ngờ tôi vừa hỏi xong thì tiên bảo hộ càng giận dữ hơn.
"Cái gì mà thánh địa? Cái gì mà thánh nhân? Nhãi ranh cậu hiện giờ còn chưa biết thân phận của mình là gì, làm gì có tư cách mà đứng ở đây? Càng không có tư cách động vào ngọn đèn đó! Đi ra!"
Nghe tiếng quát hầm hầm giận dữ của tiên bảo hộ, sống lưng tôi lạnh toát, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Tôi biết vị tiên bảo hộ này trước giờ tính tình cổ quái khó đoán. Nếu tôi thực sự chọc giận ông ấy thì không chừng tiên gia sẽ trở mặt vô tình, lấy luôn cái mạng nhỏ của tôi ấy chứ.
Cho dù hiện giờ tôi còn rất nhiều câu muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng. Tôi vội vã ngậm miệng, chạy bước nhỏ ra khỏi vùng đất hoang cằn này.
Trước lúc đi khỏi, tôi còn không cam tâm quay lại nhìn ngọn đèn dầu kia một cái.
Theo lời vị tiên gia vừa nói ban nãy thì ngọn đèn này là Thiên đăng sao?
Trong ghi chép của ông nội từng nhắc đến ngọn đèn này, nhưng chỉ có vỏn vẹn một câu:
Chiếu trời, chiếu đất, chiếu vạn vật.
Chỉ cần cầm ngọn đèn này trong tay thì có thể lên trời xuống đất, nhập âm hồi dương, đi khắp thiên hạ!
Đây là việc mà cả quỷ thần Diêm Vương cũng không làm được!
Bất luận là trên trời hay dưới đất đều có quy định riêng, trời và đất phải dung hòa và bị ràng buộc bởi nhau thì mới đạt được sự cân bằng. Đây cũng chính là âm dương đạo mà Thái cực hay nhắc tới.
Nếu âm và dương loạn, trời đất hỗn độn thì chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn.
Mà ngọn đèn này lại có vai trò giúp duy trì sự cân bằng của thiên và địa.
Nếu ngọn đèn này rơi vào tay những kẻ có dã tâm khó lường như nhà họ Uy thì thiên hạ này sẽ ra sao? Tôi càng nghĩ càng thấy sợ hãi, đột nhiên hiểu ra tại sao nhà họ Uy lại bám chặt lấy người nhà họ Trương chúng tôi không chịu buông tha như vậy.
Có lẽ, bọn chúng đang có mưu đồ chiếm lấy cây đèn này!
"Ông nội thực sự là người giữ đèn mà bọn họ nói sao? Lẽ nào mình chính là người giữ đèn tiếp theo, kế truyền ông nội?"
Sau khi bước ra khỏi thánh địa, tôi vẫn không kìm nổi mà tự nói với bản thân mình.
"Ông nội cậu là một người có thể nhìn thấu thế gian, thông minh túc trí khiến lão phu đây cũng hổ thẹn vì không sánh bằng. Còn cậu, còn lâu mới xứng làm người giữ đèn!"
Lần này tiên bảo hộ trả lời tôi rất nhanh, có điều trong lời nói vẫn thể hiện rõ sự khinh thường đối với tôi... Nhưng từ câu trả lời này tôi có thể hiểu ra một điều.
Đó là ông nội tôi quả thực là một người giữ đèn khiến người đời nể phục! Còn tôi, chính là người kế thừa mà ông nội đã chọn. Có điều, hiện giờ tôi vẫn chưa đủ tư cách để tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi bỗng trở nên phức tạp.
Thánh nhân, trong suy nghĩ của tôi thì đây là một thân phận mà tôi không thể nào với tới, nhưng giờ đột nhiên nó lại ở ngay trước mắt!
"Lão tiên gia, vậy giờ tôi nên làm thế nào?"
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, trịnh trọng nhìn ngọn đèn đang ở cách tôi không xa.
Nếu ông nội đã đặt kỳ vọng lớn đến vậy vào tôi thì tôi đương nhiên không được phép để ông thất vọng!
"Nên làm thế nào sao? Đương nhiên là quay trở về tăng cường tu vi của bản thân. Còn về phía nhà họ Uy tạm thời chưa cần lo lắng. Với chút bản lĩnh của bọn chúng thì muốn mò tới nơi này, quả thực là vọng tưởng".
Tiên bảo hộ rất coi thường nhà họ Uy, không hề coi bọn chúng là cái đinh gì.
"Nhưng Trương gia thôn phải làm sao? Chẳng lẽ tôi cứ mặc kệ không quản?"
"Cho cậu quản thì cậu quản được chắc?"
Đúng là vị tiên gia này chỉ cần hỏi lại một câu đã khiến tôi á khẩu. Nhưng trong lòng tôi rất không cam tâm, tôi siết mạnh nắm đấm.
"Nhóc con, có một số chuyện cậu lo được, có một số chuyện cậu không thể lo được. Vạn sự đều có nhân quả, Trương gia thôn gặp kiếp nạn này cũng là có nguyên nhân, giờ họ đương nhiên phải gánh chịu hậu quả này. Cho nên cậu không cần quá day dứt".
Lời này của tiên bảo hộ khiến tôi thấy khó hiểu.
Vậy có nghĩa là người dân Trương gia thôn trước đây đã làm việc ác nên giờ mới gặp quả báo như vậy sao? Tôi vội vã gặng hỏi nhưng lần này tiên gia mặc kệ chẳng thèm trả lời tôi nữa.
Tiên gia chỉ đáp gọn một câu: "Tự đi mà điều tra chân tướng", sau đó lặn mất tăm.
Tôi đứng trong bụi cỏ cao tới khoảng nửa người, nhìn vào thánh địa kia suy nghĩ hồi lâu rồi sau cùng mới ổn định lại được tâm trạng, quyết tâm quay lưng đi về nơi ba người kia đang ngủ.
Nhưng chưa kịp về đến nơi, tôi đã nghe thấy một tiếng kêu đầy kinh hãi...