"Đời này tôi nợ em một lần lên xe hoa, và một đêm tân hôn."
[Tô Hoài]
____________
Người đàn ông mặc áo đen cầm điếu xì gà phì phèo khói thuốc, làn khói mở áo quấn quanh gương mặt của hắn ta, vừa bí ẩn, lại vừa đáng sợ.
"Cậu làm sao còn sức mà chống lại tôi."
Tư Không Đồ cười cười, đưa tay vẩy bớt làn khói sang hai bên, ưu nhã ngồi đó, trên mặt không có một tia lo lắng nào.
"Vậy hà tất gì cứ phải bám chặt lấy tôi."
Người áo đen dụi điếu xì gà xuống sàn, làn khói mờ ảo cũng theo đó mà biến mất, chất giọng cao lãnh sạch sẽ vang lên: "Mỗi con người, tự nhiên sẽ có giá trị riêng của họ."
Trong phòng tối, Tư Không Đồ ưu nhã ngồi đó, sự đối lập giữa không gian tựa như bị bao phủ bởi dày đặc sương mù bỗng nhiên lại được toạ trấn bởi một vị thần tiên không nhiễm bụi trần.
U ám như động không đáy, nhưng lại mỹ cảnh như chốn thần tiên.
Người này, chính xác là một kẻ thần thần quỷ quỷ.
Nói là một kẻ toàn thân đầy gai chứa cả một cỗ lệ khí thì không phải, nhưng nói là một kẻ thiên chân vô tà toàn thân sạch sẽ thì lại càng không.
Hắn chưa bao giờ là người của bóng tối, lại càng không phải là người thuộc về ánh sáng.
Tư Không Đồ, hắn mới thật sự là người khó đoán được dụng ý nhất.
Tư Không Đồ trầm ngâm liếc nhìn bầu trời đầy sao ngoài kia, đột nhiên nở nụ cười, có một số chuyện, đã bắt đầu diễn ra rồi, anh cũng không cách nào cản được nó.
Nếu là chuyện ác tày trời, ắt hẳn Thiên Đạo sẽ không dung, một khi đã nhúng tay vào sẽ càng làm nó thêm đi lệch quỹ đạo.
...
"Tại sao lần này là Tư Không Đồ mà không phải là Kim Taehyung."
Người áo đen trầm ngâm.
"Kim Taehyung không phải là người dễ dàng dơ tay chịu trói như vậy, tốt nhất là tuỵt đi con đường hợp tác của bọn họ trước đã."
"Càng là..." dứt lời, người áo đen đột nhiên nở nụ cười "Kim Taehyung cũng không phải một quả hồng mềm muốn bóp bên nào thì bóp, hắn ta âm hiểm hơn các người tưởng nhiều."
Ngôn Vô Kì ngẩn ngơ nhìn nụ cười tà mị kia, có phần u ám, có phần bất lực cũng lại có phần đau thương, một người như chủ nhân của hắn, tại sao lại có những loại cảm xúc như vậy.
Không quá ba giây, người áo đen liền nhanh chóng thu lại cảm xúc vốn không đáng có của mình. Một người muốn hành sự chu toàn, đừng lộ ra quá nhiều hỉ nộ ái ố.
"Chỉ cần là chưa thành công, thì bất kì thời điểm nào cũng có thể đi chệch hướng, làm việc cho cẩn thận."
Ngôn Vô Kì cung kính gật đầu, sau đó cúi người bước ra khỏi phòng.
Vừa đi đến cuối dãy hành lang tối đen đã thấy Thanh Ca khoanh tay mặt không cảm xúc nhìn hắn. Ngôn Vô Kì liếc qua một cái rồi đưa chân đi thẳng, không có ý định dò xót thái độ của cô ta.
"Sợ gì chứ." Thanh Ca cười một tiếng rồi trào phúng.
Ngôn Vô Kì đứng lại, xoay người âm trầm nhìn cô ta, đưa tay hất tóc đang xoà trên trán mình, bất cần đời đáp lại: "Hử? Tôi sợ sao? Làm tốt việc của cô trước khi chủ nhân một chân đá bay cô ra khỏi Liên Minh."
Thanh Ca trợn mắt, tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt: "Chỉ một con ả nhỏ nhoi mất nước, không cần cậu bận tâm."
Ngôn Vô Kì âm thầm cười trong lòng: "Khinh địch là đại kị của binh gia."
Thanh Ca xoay người bước đi, để lại một nụ cười khinh bỉ: "Kẻ hèn yếu mới phải dè dặt dăm ba cái đại kị dỏm đó."
Ngôn Vô Kì mặt âm trầm nhìn theo bóng lưng Thanh Ca. Chủ nhân không cấm cản nội bộ tranh đấu, càng như vậy sẽ càng có những bước tiến khác, chỉ duy không được sát hại lẫn nhau. Hắn và Thanh Ca từ khi gia nhập Liên Minh đã không hoà hợp, cho đến bây giờ vẫn như vậy, đến nhìn nhau trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Dù sao thì... hắn cũng không có ý định cuộc đời này sẽ sống hoà hợp với cô ta, như thế cũng tốt.
...
Kim Taehyung nhìn thấy Tư gia loạn cào cào lên tìm kiếm Tư Không Đồ thì trong lòng cười lạnh. Tất cả ánh mắt nghi ngờ đều đổ dần về phía anh, vậy thì sao chứ, vốn dĩ cũng không làm gì được.
Tư gia không phải cái vỏ rỗng, mất đi một Tư Không Đồ chỉ là tổn thất, không phải rắn mất đầu. Huống hồ mọi khó khăn mà Tư gia có thể gặp đa phần đều được Tư Không Đồ thu xếp chu toàn.
Tiếp theo đây, mới thật sự là trò vui.
Trò vui của những kẻ mang trong mình tham vọng lớn.
Tham vọng lớn, nhưng cũng đừng đặt tham vọng lên người Kim Taehyung, mày sẽ chẳng bao giờ thắng nổi, giống như lấy một cọng rơm để trói một con trâu vậy, vô nghĩa.
Càng dãy dụa, lại càng giống những con hề đang nhảy nhót vậy.