"Không có, là anh không đói thật" Kim Taehyung cười trừ, tỏ vẻ mình không cần ăn thật.
"Vậy thôi, em không ép anh"
"Em ăn xong có thể ra ngoài, nhưng phải mang theo vệ sĩ"
"Thật ra cũng không cần đám người vướng chân vướng tay đó" cô trầm ngâm một lúc rồi lại nói "anh có thứ đồ chơi đó không"
"Đồ chơi? đồ chơi gì" cô lại cần đồ chơi, hắn đâu có mấy cái thứ vô ích đấy.
"Súng" con hàng này khẳng định là đang nghĩ đi đâu đó vô cùng xa, rõ ràng khi giao dịch với người ta đàn em của hắn cũng bảo là đồ chơi mà.
"Em cần thứ đó làm gì, em không cần chơi đồ nguy hiểm như vậy" hắn sẽ bảo vệ cho cô, sẽ không để bàn tay cô bị vấy bẩn.
"Em đâu có chơi, phòng thân thôi, sẽ không bắn loạn" gương mặt năn nỉ và tủi thân thì bày ra như thế nào nhỉ, cô chưa thử nhưng tưởng tượng ra thì gớm quá.
Khung cảnh lại trở nên im lặng, một màn quỷ dị này khiến cho những người đứng phía xa không dám thở mạnh. Khí tức của Kim Taehyung vô cùng bức người, có một cảm giác muốn sùng bái người này.
Hắn đứng dậy, lên cầu thang rồi vào thư phòng, khoảng 15 phút sau rồi quay lại bàn ăn. Hắn lấy cây súng ra rồi đưa cho cô.
Thân súng không dài lắm, nhưng lại khá nặng, cảm giác không tồi. Nhưng vẫn không phải thứ hàng khủng như kiếp trước cô từng tiếp xúc qua. Tạm chấp nhận thì được.
"Cây này đừng bắn loạn, chỉ có 12 viên thôi" ngừng một chút rồi hắn lại nói tiếp "băng giảm thanh này khi bắn người thì em gắn vào, đám cảnh sát biết được thì đưa em ra hơi phiền phức một chút"
"Anh sẽ đưa em ra được"
"Anh biết, nhưng anh không muốn danh tiếng của em bị anh hưởng"
"Cũng trùng hợp là em không cần thứ ấy"
Kim Taehyung: "..." cô từ bệnh viện về hình như khó nói chuyện hơn thì phải.
"Em ăn no rồi ra ngoài chơi cũng được, nhưng phải để bọn chúng đi theo em"
"Nhưng..."
"Không đi gần cũng được, nhưng vẫn phải để chúng đi theo. Thẻ anh sẽ bảo người mang đến cho em, mua những gì em thích"
Kim Taehyung nói rồi cũng cầm áo đi luôn, phó mặc cô cho đám vệ sĩ kia, hắn sợ cô từ chối nên trốn hơi nhanh thì phải. Thật là mệt não mà.
#Anh chồng nhà tôi luôn quản tôi như vậy, thì phải làm sao?
Cũng không phải ăn xong cô liền ra ngoài, chưa đầy 30 phút đã có người mang thẻ đến. Lại là một tấm màu đen, sẽ chẳng có gì ngạc nhiên cả, kiếp trước cô được hắn ném cho cũng không phải chỉ một cái.
Không có gì, chỉ có thẻ, lại còn màu đen.
Cô không ra ngoài, đến chiều mới trèo tường ra. Có quỷ mới biết cô ra kiểu gì khi có ba lớp người trong ba lớp người ngoài như vậy.
Cô ra ngoài để làm gì á? Cô cũng không rõ. Chắc là ở nhà lâu quá đầu óc hơi mụ mị. Ra cũng ra rồi, không thể quay về được.
Gần đó có một trung tâm thương mại, không lớn lắm, nhưng cũng không phải hạng người nào cũng có thể vào. Vào rồi mà không có tiền mua, chi bằng đừng vào.
Cô phải vào, tiêu cháy thẻ của Kim Taehyung, hắn có rất nhiều, không sợ không có tiền, chỉ sợ cô không tiêu. Cô mà tiêu tiền, đến cô còn phải sợ.
Thế giới này đáng sợ nhất là gì?
Thế giới này đáng sợ nhất không phải thiếu tình yêu, cũng không phải thiếu tấm lòng mà là thiếu tiền.
Có đùi nhiều tiền thì ôm, đừng để chúng trở thành đùi của người khác, khi đó súng lại mất đi một viên đạn, rất phí phạm.
Số tiền tiêu trong thẻ đều báo về máy của Kim Taehyung, nhưng không báo là cô đã tiêu thứ gì và dùng vào đâu. Như người khác thấy tiền bị rút sạch như vậy, có lẽ cũng ngất đi rồi. Nhưng hắn chỉ cười, giống như bất lực vậy.
Hắn kiếm tiền để làm gì chứ, cũng chỉ để nuôi cô mà thôi. Cô tiêu nhiều cũng không sao, hắn còn có thể kiếm về nhiều hơn thế.
Thật ra cô biết công ty của hắn phần lớn đều là công ty ma. Kiếp trước hắn bị làm cho thân bại danh liệt bởi vì Cục An ninh Quốc gia biết được hắn kiếm tiền phi pháp, sử dụng công ty ma để lách luật rửa tiền. Buôn vũ khí nóng và các loại thạch hiếm khác.
Đến cuối cùng, ông lớn như Kim Thị cũng có ngày sụp đổ. Khi đó Mộ Gia ở nước Hoa chỉ đứng sau Kim Gia mà thôi, sau một đêm lại thành công lũng đoạn thì trường doanh nghiệp. Trở thành công ty hàng đầu Trung Quốc.
Khi đó, mọi nghi ngờ đều đổ hết lên đầu Mộ Gia. Nhưng có thể làm gì được người ta sao. Kim Taehyung khi đó không ổn, và chẳng ai có đủ khả năng đối đầu với con sói đó cả.
Đến trận chiến cuối cùng, không phải là cũng ngã xuống đấy sao?
Bóng ma tâm lý duy nhất, chính là đến lúc chết, hắn vẫn nhìn cô cười, cười như nắng rạng đông.
Hi vọng đến cuối cùng cô sẽ yêu hắn sao?
Tiếc thật, thứ duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc ấy là áy náy. Chỉ có là sau này là thật khó sống, dường như mất đi một người, cũng khiến cho một người trở nên khô héo vậy.
Cô còn nhớ rõ, mảnh đất mà hắn tâm đắc nhất, mảnh đất mà hắn bảo rằng sẽ tặng cho cô một căn biệt thự ở đây nếu cô nghe lời hắn. Tiếc rằng, thứ còn lại là phần mộ lạnh lẽo nằm cạnh nhau, cô quạnh đến bi thương.
"Phần mộ đó không cô quạnh như em nghĩ, bởi vì bên cạnh anh có em là đủ."
"Anh biết không, nếu như sau này bắt buộc một trong hai chúng ta phải thỏa hiệp trước người kia, vậy thì em sẽ cúi đầu."