Hạ Vũ trước kia từng hi vọng bản thân có thể chưa từng gặp được Kim Taehyung thì bi kịch sẽ không xảy ra, nhưng cuối cùng cô cũng nhận thức được rằng, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, bản thân chính là mạc định trói chặt cùng hắn....
...mãi mãi.
***
Mãi đến hôm Kim Taehyung đưa Hạ Vũ đến phòng thí nghiệm, cô mới chính thức được bước ra bên ngoài từ hôm trốn đi đấy, hít thở không khí bên ngoài như này thật là sảng khoái mà.
"Chúng ta sẽ ở lại phòng thí nghiệm hay sao?" Hạ Vũ tò mò hỏi, kiếp trước cô vì tránh mặt hắn, khi đến phòng thí nghiệm liền ở lì tại đó, một tuần cũng chỉ về nhà một lần, sau này thì hai ba tuần về một lần, vẫn luôn là hắn đến tìm cô.
"Ở phòng thí nghiệm chỉ có đồ để sản xuất vũ khí, lại rất độc không tiện" ở phòng thì nghiệm có các tia phóng xạ, chất hóa học độc hại, hắn không muốn cô tiếp xúc quá thường xuyên với chúng, chơi chơi là được rồi.
Chơi chơi là được rồi!
Chơi chơi!
Được rồi!
Hạ Vũ mặc chiếc áo blouse trắng vào, thuần khiết lại càng thêm thuần khiết. Cô nghĩ nếu như cô cầm dao phẫu thuật lên sau đó... bỏ xuống chứ có phải chuyên ngành cô theo đâu mà đòi.
"Anh biết em thích thú với quả bom đó, nhưng đừng nghịch hỏng nó là được" hắn tin tưởng cô, nhưng với cái nhìn của hắn thì cô chưa từng tiếp xúc qua loại vũ khí hạng nặng như thế này sẽ chịu được sao? Ai có vấn đề cũng được, nhưng cô thì bắt buộc không.
Nhưng mà thứ hắn nhận lại được là ánh mắt cô nhìn hắn như nhìn thiểu năng, hắn cảm thấy mình suy nghĩ như vậy là vô cùng thấu đáo đấy chứ.
"Tin ở em" phải rồi, bây giờ nó đã thành cái gì đâu, cũng chỉ ngang hàng với quả N-3 quả anh, đợi đi, dù sao Hạ Vũ cũng từng góp một chân trong thành công chế tạo quả bom nhiệt hạch đầu tiên RDS-6.
Cô cũng từng nghĩ khả năng của bản thân sẽ không đóng góp vào chế tạo vũ khí cấm, nhưng bản thân cô đứng cùng chiến hạng với Kim Taehyung, đứng dưới đôi cánh của hắn, nhận lấy sự che chở của hắn, cho nên việc hắn làm, chỉ cần không đạt đến giới hạn của cô, cô sẽ không ngăn cản.
Huống chi thế giới ngoài kia tăm tối như vậy, lại đua nhau dày vò hắn như vậy, không ai có quyền ngăn cản hắn mạnh lên, cũng không ai có quyền ngăn cản kẻ đứng đầu bước lên ngai vàng.
Hắn lạnh lùng, hắn tàn ác, không phải do đôi vai hắn quá nặng sao? Kim gia ở đâu mà có? Cuộc sống hiện tại của cô và thuộc hạ của hắn ở đâu mà có?
Đôi khi thế giới này cho bạn sự sống, cho bạn biết cảm giác của tồn tại là gì, cũng bày bạn cách thực hiện một tội ác, lại thêm một tội ác, duy chỉ là cách để yêu thương người khác là chưa từng được học.
Vậy nói xem, hắn sẽ để ý đến những người dưng ngoài kia sao? Mỗi lần ra tay, chỉ có duy nhất một câu hỏi hiện lên 'Những người đó sống hắn sẽ có được lợi ích gì?'
"Em biết mà, mạng của bọn chúng ngàn lần vạn lần cũng không thể so được với em" cho nên ý hắn là cô quan trọng như thế nào trong lòng hắn, những kẻ ngoài kia chính là dư thừa.
Có thể cảm thấy hắn là một người sống quá lợi ích, nhưng đừng lấy lòng nhân từ ra đo lường xã hội, nhất là những kẻ hai tay từng dính máu, bởi vì lấy đi máu của kẻ khác, chúng rồi sẽ đòi lại.
"Em biết, chỉ là nhìn một chút, chạm chạm một chút, xem xem một chút..."
Kim Taehyung cười cười ngăn cản lời nói của cô "Sau đó em sẽ tiện nghiên cứu một chút sao?"
"Không phải chỉ là tiện thôi sao, anh cũng đâu có ngăn cản em" cô cảm thấy bản thân mình rất có thiên phú, nhưng không phải là loại từ sâu trong tâm hồn, chúng giống như được dạy...
...nhưng từ trước đến nay, kể cả là kiếp trước hay ở hiện tại cô vẫn chưa từng đụng vào loại hàng nguy hiểm như vậy. Động não một chút, cũng có thể thấy giống như cô đã quên đi cái gì đó, không những thế lại còn là , điều vô cùng nghiêm trọng.
Đến một dải đất vô cùng rộng, có thể ví như đường bay của sân bay, tuy nhiên lại không có cây cối, dẫn đến cảm giác vô cùng bức bách. Ở đây chỉ có hai quả bom, đặt cách xa nhau, lại có mấy người cầm xấp tại liệu chạy qua chạy lại, nhìn giống như mấy con kiến nhỏ khi so với sức công phá của quả bom ấy.
Có một thanh niên chạy đến chỗ Kim Taehyung báo cáo, cô nhớ, đây là Tần Cảnh, tuy trẻ tuổi nhưng lại lọt vào được tầm mắt của Kim Taehyung thì cũng chính là một kẻ không tầm thường. Và năng lực của hắn cũng đã chứng minh điều đó, năm đó cô cùng hắn nhốt mình trong phòng thí nghiệm, đến lúc thành công bước ra, cả hai đều tàn tạ đến nỗi không nỡ nhìn.
"Lão đại" hắn nói xong lại liếc sang Hạ Vũ, ánh mắt nghi ngờ.
Kim Taehyung cũng chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, không có ý bảo cô đi "Nói đi, vợ của tôi, mọi thứ của tôi cô ấy đều có quyền được biết"
Tần Cảnh cũng thức thời, không hỏi nhiều, lập tức báo cáo "Lão đại, RDS-6 có sức công phá quá lớn, cần nhiều bước kích nổ cùng với các nhiên liệu đầu vào phức tạp dẫn đến việc chế tạo bom nhiệt hạch rất khó khăn" Tần Cảnh dừng lại nhìn sắc mặt không biến đổi của Kim Taehyung không mảy may thay đổi rồi mới tiếp tục nói tiếp "Tôi cảm thấy ở tầng sơ cấp* và tầng thứ cấp* đều chưa được hoàn hảo"
*Tầng sơ cấp là một quả bom phân hạch, *tầng thứ cấp là nhiên liệu sử dụng cho phản ứng nhiệt hạch. Quả bom hạt nhân sơ cấp được dùng để tạo ra vụ nổ thứ cấp với sức công phá mạnh hơn. Và khi kết hợp vụ nổ phân hạch sơ cấp cùng với vụ nổ nhiệt hạch thứ cấp sẽ tạo ra sức công phá vô cùng lớn.