Vốn tưởng rằng chỉ là quán ven đường nho nhỏ đến trung tâm thương mại buôn bán, sẽ không được chú ý nhiều, lúc đầu sẽ được mọi người bàn luận vài câu, sau này sẽ không chú ý nữa.
Nhưng không thể ngờ rằng, cái quán ăn nhỏ ven đường này lại có thể có thanh thế của cửa hàng lâu đời chứ!
Đặc biệt có nhiều chủ quán cho rằng miến chua cay là một món ăn vặt, đến bữa ăn chính sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán của bọn họ. Nhưng ai có thể nghĩ đến, có nhiều người nguyện ý ăn hai chén miến chua cay để no bụng cũng không muốn đến phố ăn vặt ăn đồ ăn mà ngày thường bọn họ hoan nghênh nhất!
Không sai, không ít người sau khi nếm thử miến chua cay của Phó Vịnh Hạm, sau khi khiếp sợ lại xếp hàng mua thêm chén thứ hai. Nếu không phải bụng đã không thể nhét thêm nữa cùng giá miến chua cay cũng hơi cao, nói không chừng sẽ có thể ăn thêm vài chén nữa!
Kể từ đó, việc buôn bán của phố ăn vặt bị ảnh hưởng lớn.
Tuy không đến mức không kiếm được tiền, cũng không đến mức lỗ vốn, nhưng lợi nhuận cả ngày lại ít đi một phần.
Tỷ như trước kia, một ngày có thể kiếm hai ba ngàn tiền lời, bây giờ có thêm Phó Vịnh Hạm, tiền lời bọn họ kiếm được ít hơn vài trăm đồng.
Một ngày ít hơn vài trăm đồng, đối với bất kỳ quán ăn vặt nào, đều không phải việc đơn giản.
Đã có người bắt đầu tính toán xem làm sao khiến cho quán ven đường này đóng cửa.
Đương nhiên, Phó Vịnh Hạm không biết chuyện này.
Trên thực tế, nếu cô biết, phỏng chừng cô cũng sẽ không để trong lòng.
Cô dựa vào tay nghề của chính mình kiếm tiền, nếu người ta sử dụng thủ đoạn, cô cũng không sợ chút nào.
Nhờ năm đó ở Ngự Thiện Phòng, cô cũng vượt năm ải, chém sáu tướng, ngồi yên ổn vị trí tổng quản Ngự Thiện Phòng!
Sau khi trở lại sân, mẹ Hà kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay một chút.
Bọn họ đã chuẩn bị hai thùng miến khoai lang đỏ tràn đầy, vậy mà lại có thể bán hết trong một ngày, không còn dư lại chút nào.
Phó Vịnh Hạm dặn mẹ Hà đem theo một ngàn bộ chén đũa dùng một lần, kết quả chỉ còn không đến hai trăm bộ.
Không sai, hôm nay bán được hơn tám trăm chén miến chua cay, thu vào hơn 8000 đồng!
Trừ đi phí tổn, bọn họ hôm nay kiếm lời cũng hơn 6000 đồng!
Mẹ Hà tính toán kỹ, khiếp sợ nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Trước kia, khi một mình bà bán bánh bao, một tháng nếu buôn bán tốt mới kiếm được như vậy, mà cũng không phải mỗi tháng đều buôn bán tốt.
Khó trách con gái kiên trì phải bỏ tiền thuê mặt bằng ở trung tâm thương mại bán miến chua cay, nhìn số tiền lời ngày hôm nay kiếm được, đúng là bọn họ quá có lời rồi!
Nếu sau này mỗi ngày đều kiếm được nhiều tiền như thế, phỏng chừng chỉ sợ mẹ Hà đang ngủ cũng cười tỉnh.
Đương nhiên, hôm nay bán được nhiều miến chua cay như vậy, trừ bỏ tay nghề của Phó Vịnh Hạm, thì tốc độ nấu ăn của cô cũng không thể bỏ qua.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù có tay nghề của Phó Vịnh Hạm nhưng lại không có được tốc độ của cô mà nói, thì cũng không ứng phó được với số người xếp hàng dài như thế.
Phó Vịnh Hạm một bên làm miến khoai lang đỏ, một bên chỉ điểm mẹ Hà làm gia vị và thịt vụn mới.
Hôm nay bán nhiều miến chua cay thì gia vị cũng tiêu hao nhiều.
May mắn Phó Vịnh Hạm đã dự đoán được trước, đã lưu số điện thoại của các cửa hàng bán nguyên liệu mà mình chọn, buổi tối gọi điện thoại để bọn họ giao nguyên liệu mới lại đây. Nói cách khác, bây giờ muốn mua cũng đã không còn chỗ có thể mua được.
Cũng may, số lượng Phó Vịnh Hạm muốn mua không ít, nếu không cũng không ai đồng ý giao hàng cho cô vào buổi tối như vậy.
Chủ yếu những người giao hàng này, hơn nửa đêm giao hàng là chuyện thường, có khi buổi tối phải đưa đi nhà ga hay công ty logistics*, thậm chí còn chuyển đi xa. Như giao hàng cho Phó Vịnh Hạm ở cùng một thành phố thì vẫn tương đối đơn giản nhẹ nhàng.
(*) Công ty logistics: công ty hậu cần. Mình để logistics nghe cho nó soang choảnh nha.
Mẹ Hà cất tiền xong liền nghiêm túc xử lý nguyên liệu.
Bà biết, chỉ có khi nào bà học được nhiều việc, thì con gái mới có thể thoải mái một chút.
Chờ đến khi bà học xong phương pháp chế tác các nguyên liệu, có lẽ có thể học làm miến khoai lang đỏ như thế nào.
Ngày kế tiếp, Phó Vịnh Hạm luôn cùng mẹ Hà và Tiêu Trùng đến trung tâm thương mại Hi Hòa bán miến chua cay.
Hơn nữa rốt cuộc bọn họ cũng có tên quán ăn cùng đơn giao hàng.
Thời điểm bán bánh bao trước kia, mẹ Hà đặt tên là Tiệm bánh bao Hà thị. Hiện giờ đổi thành bán miến chua cay, đầu bếp cũng đổi thành Phó Vịnh Hạm, mẹ Hà liền giao lại quyền lợi đặt tên cho Phó Vịnh Hạm.
Lúc Phó Vịnh Hạm nghe được bản thân phụ trách đặt tên cho quán cũng sửng sốt một phen.
Vào đời trước, trước khi vào cung, trên cơ bản Phó Vịnh Hạm chưa từng đọc sách, cũng không nhận biết được mấy chữ. Nhưng sau khi vào cung, Phó Vịnh Hạm học một chút quy củ trong cung, nên cũng nhận biết được vài chữ.
Đặc biệt, sau khi Phó Vịnh Hạm bái sư, sư phụ ngoại trừ dạy cô trù nghệ còn dạy cô đọc sách viết chữ.
Sư phụ là người ảnh hưởng đến cả đời Phó Vịnh Hạm.
Nhưng dù vậy, Phó Vịnh Hạm trước giờ cũng chưa từng thử đặt tên bao giờ.
Lần này, khi có quyền đặt tên cho quán ăn, trong lòng Phó Vịnh Hạm liền nhớ đến sư phụ đã sớm qua đời nhiều năm.
Nếu sư phụ biết bây giờ cô rơi vào tình cảnh này, chỉ sợ là cũng sẽ không nói nên lời đi?
Không suy nghĩ nhiều, rất nhanh Phó Vịnh Hạm đã đặt tên chính thức cho quán ăn.
Miến chua cay Vịnh Phủ.
Lúc trước tên Phó Vịnh Hạm này là do sư phụ đặt cho cô. Còn tên vốn dĩ của cô cũng chỉ là nhũ danh mà thôi, khi vào cung đã bị cô chôn sâu trong đáy lòng.
Khi đến xã hội hiện đại, tên của nguyên chủ lại giống với tên đời trước của cô, cũng là nguyên nhân khiến cô nhanh chóng thích ứng với xã hội này.
Quán ăn có tên, lại có dịch vụ giao hàng, việc buôn bán của miến chua cay ngày càng tốt, đám người Phó Vịnh Hạm cũng càng ngày càng bận rộn.
Sự bận rộn này ở trong mắt các chủ quán khác trên phố ăn vặt, tự nhiên là hâm mộ không thôi.
Nhưng chỉ có ba người Phó Vịnh Hạm luôn bận rộn mới cảm giác được, bọn họ dần dần không chịu nổi lượng khách khổng lồ như vậy, mỗi ngày đều mệt đến thở không ra hơi.
Ngay cả người cả ngày luôn cà lơ phất phơ như Tiêu Trùng cũng mệt đứt hơi, hoàn toàn biến thành "Người thành thật".
Sau một tuần bán miến chua cay ở trung tâm thương mại, hôm nay khi thu dọn về nhà, mẹ Hà chủ động hỏi Phó Vịnh Hạm về việc tuyển người giao hàng cho quán ăn.
Phó Vịnh Hạm không nghĩ đến mẹ Hà là người luôn luôn tiết kiệm vậy mà lại nhắc đến chuyện này, cô tò mò hỏi: "Mẹ đã chọn được người thích hợp rồi sao?"
Thật ra Phó Vịnh Hạm cũng đã nghĩ đến chuyện tuyển người phụ trách giao hàng, chỉ là vẫn luôn suy xét nên tuyển dạng người nào, cho nên vẫn chưa thể quyết định được mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT