Bởi vì mở quán ở gần trường đại học nên Hà Ngọc thuê một phòng trọ ở gần đó, mà cả khu trường đại học này lại ở phía đông thành phố.
Phó Vịnh Hạm lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ một chút rồi nói: "Con thấy vẫn nên chọn chợ đầu mối đi, ở công trường rất hỗn loạn, một mình mẹ lạ nước lạ cái, làm gì cũng không tiện. Chợ đầu mối ở phía bắc cũng không tính là xa, vừa lúc con cũng xuất viện, có thể giúp mẹ, cũng tiện coi như là vận động."
Nhắc tới chuyện xuất viện, Hà Ngọc lúc này mới nhớ tới món canh gà mà mình mang đến.
Bà cũng không vội vàng tranh luận chuyện xuất viện với con gái mà vội bưng canh gà lên cẩn thận mở nắp, nói: "Mải nói chuyện với con mà quên mất, mau, vừa đúng lúc con tỉnh rồi, mau uống canh gà bổ thân thể này đi, không lát nguội rồi không còn tác dụng."
Phó Vịnh Hạm hơi sững người, cảm thấy cổ họng có chút đắng nhưng cũng không nói nên lời.
Vẫn là không thể tránh thoát rồi!
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Hà Ngọc, Phó Vịnh Hạm lại càng không nỡ nói lời từ chối.
Cô nhận mệnh bưng canh gà lên, lấy thìa gạt lớp mỡ nổi trên mặt canh rồi chậm rãi uống từng ngụm. Hà Ngọc thấy con gái không nói gì uống canh, trong lòng lại thấy vui mừng đến mức các nếp nhăn trên mặt díu lại, cũng để lộ ra sự tang thương.
Thật vất vả uống hơn phân nửa bát canh gà, Phó Vịnh Hạm lấy khăn bông lau miệng, vẫn không nhịn được mở miệng khuyên nhủ: "Mẹ à, con thật sự đã khỏe rồi, mẹ cũng không cần nấu canh gà nữa đâu, rất lãng phí. Hơn nữa, bây giờ gà đều là dùng thức ăn chăn nuôi, cũng không có nhiều dinh dưỡng như mẹ nghĩ đâu."
Hà Ngọc không đồng ý nhìn con gái: "Sao mẹ có thể mua loại gà đó cho con gái mẹ ăn cơ chứ? Yên tâm đi, gà này là gà đất mẹ mua của người cùng quê mở quán trên này, khác với loại gà của người thành phố hay ăn!"
Ngay cả giá cũng đắt hơn so với gà bình thường đấy!
Nhưng Hà Ngọc sẽ không để Phó Vịnh Hạm biết điều này, bà lo nếu con gái biết sẽ không chịu uống canh gà nữa.
Phó Vịnh Hạm cạn lời.
Kiếp trước, cô làm việc trong phòng bếp hơn nửa đời người, còn không nhận biết được gà này với gà khác có vị gì khác hay sao?
Cô đã ăn gà đất nhiều lắm, làm sao có thể có vị như thế này?!
Nhưng mà gà này Hà Ngọc mua cũng không hẳn là gà được nuôi bằng thức ăn chăn nuôi. Chắc là loại gà được nuôi bằng một nửa lương thực, một nửa là thức ăn chăn nuôi.
Loại gà được nuôi bằng biện pháp này thịt có vị ngon hơn một chút so với gà được nuôi bằng thức ăn chăn nuôi bình thường, nhưng lại không thể so sánh với thịt gà đất chính hiệu.
Những năm nay vì nuôi con gái mà Hà Ngọc cũng chịu không ít khổ sở, cũng đã mười mấy năm bà không được ăn thịt gà. Lần này Phó Vịnh Hạm nằm viện nhưng thật ra đã nghĩ không ít cách lừa Hà Ngọc ăn mấy miếng thịt gà, nhưng với canh gà thì bà tuyệt nhiên không đụng vào. Hà Ngọc không thể phân biệt được thịt gà đất và gà được nuôi bằng thức ăn chăn nuôi nhưng lại không lừa được Phó Vịnh Hạm.
Dù sao kiếp trước cô cũng là nữ ngự trù duy nhất của triều Đại Ung, đã đánh bại rất nhiều đối thủ để trở thành đại tổng quản chưởng quản Ngự Thiện Phòng vài thập niên đó!
Lại kể đến đời trước Phó Vịnh Hạm cũng không phải là người bình thường.
Kiếp trước, vào năm sáu tuổi, Phó Vịnh Hạm đã bị cha mẹ bán cho nhà giàu có làm nha hoàn. Dưới cơ duyên xảo hợp cô đã học được bản lĩnh nấu ăn, lại được gia chủ đưa đến vương phủ rồi lại đến hoàng cung.
Ở hoàng cung lăn lộn cả đời, Phó Vịnh Hạm cũng coi như là được mài giũa. Thân là nữ ngự trù duy nhất ngồi trên cương vị đại tổng quản Ngự Thiện Phòng của triều Đại Ung, người thường không thể nào hiểu hết được sự trả giá và cố gắng của cô.
Sau này xuyên tới thế giới hiện đại, Phó Vịnh Hạm mới phát hiện trong lịch sử nơi đây không có nơi nào là triều đại Đại Ung.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Phó Vịnh Hạm hoang mang khi vừa xuyên tới xã hội hiện đại này.
Nhưng điều đó đã không còn quan trọng.
Hiện tại cô đã trở thành một người khác ở một thế giới khác.
Cũng may vẫn còn cái tên là quen thuộc, không đến mức khiến cô thay đổi hoàn toàn.
Cũng là khi đến thế giới này, Phó Vịnh Hạm mới biết được gà mà bình thường mọi người ăn còn được chia thành nhiều loại.
Mặc dù ở triều Đại Ung cũng có những giống gà được nuôi với nhiều loại thức ăn khác nhau nhưng không giống như ở xã hội hiện đại có những giống gà còn gây hại cho sức khỏe con người.
Cố gắng uống hết bát canh gà không thể nói là bổ kia, Phó Vịnh Hạm lại nhắc tới chuyện chính: "Mẹ à, con thật sự khỏe lắm rồi, mẹ cho con xuất viện đi! Hơn nữa, bệnh viện cũng không phải nơi tốt lành gì, ở lâu có khi còn nhiễm thêm bệnh mới đó."
Hà Ngọc cũng rất bất đắc dĩ.
Bà đương nhiên biết bệnh viện không phải nơi tốt nhưng phòng trọ mà bà thuê kia lại càng không phải nơi tốt, sao có thể để con gái ở đó chứ!
Chuyển đến Cam Châu cũng gần một năm, cho tới giờ Hà Ngọc còn không để Phó Vịnh Hạm về ở phòng trọ quá một ngày, bình thường Phó Vịnh Hạm cũng không có cơ hội ở lại phòng trọ đó.
Phó Vịnh Hạm cũng biết tại sao Hà Ngọc lo lắng, liền nói: "Mẹ nếu thực sự lo lắng thì trong khoảng thời gian này con sẽ ở lại ký túc xá trong trường vậy. Con nghe nói trong khoảng thời gian nghỉ này ký túc xá cũng không đóng cửa đâu. Đến lúc đó ban ngày thì con đến hỗ trợ mẹ, còn có thể hoạt động gân cốt, cũng sẽ không trì hoãn việc dưỡng thân thể."
Làm sao Hà Ngọc có thể để con gái vừa xuất viện đã đến hỗ trợ mình bán hàng, nhưng nếu con gái đã muốn xuất viện thì bà cũng không đành lòng ngăn cản.
"Thật ra hai ngày trước bác sĩ đã bảo là con có thể xuất viện rồi. Chỉ là mẹ lo lắng Phó Phi Bằng động tay động chân nên mới không đồng ý." Hà Ngọc cắn răng nói, "Nếu con đã muốn xuất viện vậy thì xuất viện, không tranh cùng Phó Phi Bằng!"
Phó Vịnh Hạm nhẹ nhàng thở ra.
Do dự một chút lại nói: "Vậy chuyện xuất viện có cần nói với "đám người bên kia" không?"
Hà Ngọc hừ lạnh nói: "Ông ta còn ước gì con xuất viện sớm một chút ấy chứ, chúng ta mà nói chuyện này ra, sợ là ông ta còn vui mừng đến mức muốn đốt pháo trước cổng bệnh viện ấy! Phó Phi Bằng không muốn để ý đến chúng ta, mẹ còn càng không muốn thấy lão ấy! Chỉ cần liếc một cái cũng đã thấy buồn nôn rồi! Hạm Hạm con chờ, mẹ đi làm thủ tục xuất viện cho con, chúng ra hôm nay ra viện, khiến cho Phó Phi Bằng đến cũng không gặp được, cho lão ta tức chết!"
Tưởng tượng đến bộ dáng tức tối khi đến bệnh viện mà không thấy người của Phó Phi Bằng, Hà Ngọc lại thấy tâm tình tốt lên không ít.
Cũng may lúc trước Phó Vịnh Hạm nằm viện, đã bắt Phó Phi Bằng ứng ra viện phí, nếu không Phó Vịnh Hạm cũng không thể thoải mái nằm viện như vậy, còn có thể nói xuất viện là xuất viện.
Nghĩ đến việc không phải thấy Phó Phi Bằng nữa, Phó Vịnh Hạm cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hai mẹ con thu thập đồ rồi thuận lợi xuất viện.
Hà Ngọc còn cắn răng gọi xe đưa con gái về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT