Trên thực tế, đúng là Hà Ngọc đã định sẽ buôn bán quầy ăn vặt đường phố đến khi già vì bà cảm thấy, làm ăn nhỏ kiểu như thế này chính là một chuyện có lợi. Không nói đến phí tổn thấp, không mạo hiểm nhiều, đến lúc không thể làm được nữa hoặc không muốn làm nữa, tùy thời đều có thể dễ dàng dừng không bán nữa mà về quê dưỡng lão, căn bản không cần suy nghĩ nhiều.

Chỉ là hiện tại lời nói của Phó Vịnh Hạm đã mở ra một cánh cửa mới cho bà. Thì ra hai mẹ con họ hoàn toàn có thể sống ổn định ở Cam Châu, có thể có một quán ăn có mặt bằng cửa hiệu của riêng mình, tự mình làm chủ, cũng có thể thoát khỏi lối sống nghèo khó hiện tại.

Trước giờ chưa bao giờ Hà Ngọc nghĩ đến chuyện này, nhất thời có chút hoang mang bối rối.

Phó Vịnh Hạm cũng không vội, chỉ nói: "Cho dù mẹ không muốn kiếm tiền để mở quán ăn thì thu nhập từ việc bán bánh bao này vẫn không đủ. Học kỳ sau con còn phải nộp học phí và phí ở ký túc xá nữa, cộng thêm mấy loại chi tiêu lặt vặt thì thời điểm đi học lại cũng cần bảy tám ngàn, chúng ta thực sự cần kiếm tiền gấp đó..."

Nghe vậy Hà Ngọc bỗng giật mình tỉnh ngộ. Thật sự là áp lực kinh tế đè ép đến mức bà khó mà thở nổi.

Bà khẽ cắn môi hỏi: "Vậy chuyện bán miến chua cay này con tính như thế nào?"

Phó Vịnh Hạm nói: "Khẩu vị người Cam Châu thiên về thanh đạm, món miến chua cay xem như thuộc về khẩu vị nặng, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị sẽ khiến người ta tò mò muốn thử hơn. Hơn nữa mấy năm gần đây Cam Châu phát triển khá tốt, người từ chỗ khác đến cũng nhiều, có không ít người thích vị chua cay đấy. Mà kỳ thật ở Cam Châu cũng có người đã bán miến chua cay rồi, ngay cả ở gần trường đại học của con cũng có. Chỉ là do cách làm quá bình thường nên mới không buôn bán tốt được thôi."

Ngụ ý chính là Phó Vịnh Hạm rất tin tưởng vào tay nghề của mình. Không chỉ bản thân cô mà đến Hà Ngọc cũng không nghi ngờ điều này.

"Chuyện này quá đường đột, để mẹ suy nghĩ đã." Hà Ngọc rối rắm hồi lâu, rốt cuộc cũng có chút lung lay.

Phó Vịnh Hạm cũng không sốt ruột: "Như vậy đi, hai ngày này con đi vài chỗ hỏi thăm chút, mình vẫn cứ tiếp tục bán bánh bao đã, chờ sau khi con thăm dò xong thì chúng ta suy tính lại nhé?"

Hiện tại Phó Vịnh Hạm đang được nghỉ hè, không có việc gì làm nên rất rảnh rỗi, cô lại cũng vừa mới xuất viện, Hà Ngọc đương nhiên muốn để con gái đi lại vận động một chút. Cuối cùng hai người đều quyết định hành động như đã định.

Bởi vậy mấy ngày sau đó, sau khi nhào bột và trộn nhân xong, giao việc còn lại cho Hà Ngọc, Phó Vịnh Hạm liền bắt đầu lượn quanh mấy khu buôn bán của Cam Châu do thám tình hình. Hà Ngọc lo lắng cho con gái, còn dúi vào túi cô hai trăm đồng để đề phòng có việc cần dùng, cũng không quên dặn cô chú ý cất điện thoại, đừng để bị trộm mất.

Điện thoại của Phó Vịnh Hạm tất nhiên tốt hơn so với chiếc điện thoại cũ của Hà Ngọc, nhưng cũng chỉ là một chiếc điện thoại hàng nhái màu hồng phấn nội địa mà thôi, vậy mà cũng tốn tận 1200 đồng của bà, tính ra cũng là một phần mười thu nhập cả một năm của bà lúc trước còn ở nông thôn. Nhưng vì không muốn con gái mất mặt nên bà vẫn cắn răng mua.

Tuy vậy, cái điện thoại này của Phó Vịnh Hạm cũng đã trở thành đồ cổ so với mấy loại mà bạn học của cô dùng, đến cả trộm cũng không thèm để mắt tới.

Bản thân Phó Vịnh Hạm cũng chưa quá quen mấy thao tác trên điện thoại, nhưng cô cũng không quan tâm, chỉ cần học được cách để liên lạc cũng đủ rồi.

Sau hai ngày lượn khắp Cam Châu, Phó Vịnh Hạm nhắm được một số trung tâm thương mại của thành phố, đặc biệt là khu trung tâm thương mại Hi Hòa, là nơi mà cô thấy hài lòng nhất.

Trung tâm thương mại Hi Hòa nằm ở phía đông quận Thiên Môn của Cam Châu, cách đại học Cam Châu không quá xa, lại là khu trung tâm thương mại lớn nhất quận Thiên Môn. Trung tâm thương mại này có ba tầng hầm, trong đó một tầng hầm có lối thông ra ga tàu điện ngầm, giao thông xung quanh cũng rất tiện lợi, lưu lượng người qua lại rất đông, là một nơi lý tưởng để làm ăn buôn bán.

Tầng một của trung tâm thương mại Hi Hòa chính là khu ẩm thực đường phố, toàn bộ tầng một đều là các gian hàng đồ ăn đến từ các nơi trên đất nước, có thể nói là vô cùng phong phú, rất nhiều người thích đến đây ăn, chưa kể còn có lối ra thông tới ga tàu điện ngầm. Mà thứ Phó Vịnh Hạm nhìn trúng chính là điểm này.

Trung tâm thương mại rất náo nhiệt, nhiều người qua lại nên giá tiền thuê cửa hiệu cũng rất đắt. Phó Vịnh Hạm giả vờ là khách hàng để hỏi chuyện một vài chủ quán ăn vặt, cũng biết được một cửa hàng chỉ mười mét vuông mà giá thuê một năm cũng hơn mười vạn. Không gian quán nhỏ như vậy đương nhiên không thể chứa được nhiều khách rồi. Chỉ là khu ẩm thực đường phố này có rất nhiều khu ghế ngồi công cộng, đa số khách toàn mua đồ rồi ra khu vực này ngồi ăn.

Phó Vịnh Hạm tính toán chỉ bán miến chua cay mà thôi, món này hoàn toàn có thể mang về, khách có thể vừa đi dạo phố vừa ăn, căn bản không cần cửa hiệu có mặt tiền, cùng lắm thì mang theo vài cái ghế gấp nhỏ tiện lợi là được. Cô chỉ không rõ ai là người quản lý khu vực này thôi nên sau khi cân nhắc lợi và hại của mấy địa điểm, Phó Vịnh Hạm quay về nhà bàn với Hà Ngọc chuyện bán miến chua cay.

Hai ngày này có con gái giúp đỡ làm bánh bao nên quầy bánh bao của Hà Ngọc rất đắt hàng, cơ bản là ngày nào cũng bán hết sạch bách, tính tổng lợi nhuận thuần cũng được bảy tám trăm đồng. Bà cảm thấy mình đã bị cái bánh lớn từ trên trời này rơi xuống đập cho choáng váng rồi, bởi vậy Hà Ngọc gần như quên tiệt chuyện đổi món mà Phó Vịnh Hạm nói mấy hôm trước.

Vừa nghe Phó Vịnh Hạm nhắc lại chuyện này, bà vội vàng nói cho cô biết số tiền lời thu được mấy hôm nay. Theo bà thấy, nếu con gái biết được tiền lời từ quầy bánh bao nhiều như vậy, khẳng định sẽ không muốn đổi món khác nữa.

Phó Vịnh Hạm cau mày nói: "Mới có bảy tám trăm đồng mà thôi, tuy nhiều hơn trước nhưng vẫn quá ít. Mẹ cứ tin con, nếu chúng ta bán miến chua cay, con đảm bảo chúng ta có thể kiếm được gấp ba hiện tại!"

Hà Ngọc há to miệng, kinh ngạc không nói nên lời nhìn con gái.

Gấp ba á?

Vậy chẳng phải là hơn hai nghìn sao?

Một ngày có thể kiếm được hai nghìn là chuyện Hà Ngọc trước giờ chưa bao giờ dám nghĩ đến!

"Thật, thật hả con?" Hà Ngọc lắp bắp hỏi, "Hạm Hạm à, chúng ta thật có thể kiếm được nhiều như vậy sao?"

Phó Vịnh Hạm gật đầu thật mạnh: "Mẹ cứ tin con là được."

Nhìn ánh mắt kiên định của con gái, tâm trạng kích động của bà dần dần bình tĩnh lại.

Con gái lớn rồi, lên đại học lại càng có nhiều chủ kiến hơn. Có thể kiếm nhiều tiền, ai không muốn chứ?

Không bằng cứ nghe theo con gái thử một lần? Dù không kiếm được nhiều như vậy nhưng chắc cũng sẽ không thể tệ hơn so với hiện tại.

Hà Ngọc cắn răng, đồng ý: "Được, vậy chúng ta đổi món, bán miến chua cay!"

Thấy Hà Ngọc đã đồng ý, Phó Vịnh Hạm cũng cười: "Nếu mẹ đồng ý thì không còn vấn đề gì nữa rồi." Phó Vịnh Hạm nói: "Hai hôm nay con cũng tìm được địa điểm thích hợp rồi, cũng thuận tiện đi xem mấy nơi bán nguyên liệu. Mai con sẽ đến đó thăm hỏi chút, xem chúng ta muốn mở quán ở đó cần có yêu cầu gì không, rồi sẽ báo với mẹ sau nhé."

Hà Ngọc thấy Phó Vịnh Hạm đã tìm được chỗ bán, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu liên tục, tỏ vẻ con gái nói gì thì làm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play