Dư Tri Ý ở dưới lầu bổ sung hoa, phần mềm Lục Cảnh Niên thiết kế rất hữu dụng, chỉ cần nhập tên những loại hoa cần bổ sung vào, sẽ có số lượng hoa cần nhập, giá tiền, bán được bao nhiêu, bị hư hao bao nhiêu, lời lãi bao nhiêu, vừa nhìn là sẽ thấy ngay, đặt hàng cũng tiện, chỉ cần nhập số liệu sẽ tự động ra danh sách, sau đó chụp hình gửi cho bên đặt hàng là được.

Lục Cảnh Niên lên lầu nấu canh, hắn vẫn cảm thấy sắc mặt Dư Tri Ý hôm nay không được tốt lắm, nhìn hơi mệt mỏi, phải nấu cái gì để bồi bổ.

Bận rội hơn một tiếng rưỡi, Lục Cảnh Niên xuống lầu gọi Dư Tri Ý lên ăn, Dư Tri Ý nói: "Anh ăn trước đi, em ăn sau, hôm nay buôn bán tốt, không rời quầy được."

"Em lên ăn trước, đừng vội, cứ ăn từ từ, anh bây giờ vẫn chưa thấy đói, em ăn xong lại ngủ một lúc, anh sẽ ăn sau."

Úc Lê ở bên cạnh nhìn trộm, khóe miệng như muốn vểnh lên tận trời, hai anh siêu đẹp trai ở bên nhau, đầu Úc Lê nổ đầy bong bóng nhỏ, không biết bà chủ Lý biết chuyện có buồn lắm không, nhưng mà Úc Lê đang rất là vui vẻ!

Lục Cảnh Niên tiễn xong một vị khách, có hai bóng người từ bên ngoài bước vào.

"Xin chào."

Hai người đi vào đứng ở cửa, một người là thiếu niên khoảng chừng 17, 18 tuổi, nhìn xuống điện thoại lại ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Niên, đứng cạnh là một người đàn ông đeo kính, thoạt nhìn lịch sự hiền lành, mặc áo sơ mi màu xanh kẻ sọc, tuổi tác nhìn qua xấp xỉ Lục Cảnh Niên.

Thiếu niên ngập người hỏi: "Anh Lục?"

Ánh mắt Lục Cảnh Niên dừng trên mặt thiếu niên, phản ứng lại hỏi, "Trương Gia Dương?"

Trương Gia Dương nở nụ cười tươi rói, "Đúng vậy, là em, đây là thầy của em, Hà Ninh Thước, chúng em tới tìm thầy Dư, thầy Dư không có ở đây sao?"

Hà Ninh Thước quan sát Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên gật đầu với hắn, "Ở trên lầu, lát nữa sẽ xuống, hai người ngồi đi."

Lúc Lục Cảnh Niên rót nước cảm giác được ánh mắt của Hà Ninh Thước vẫn luôn dừng ở trên người mình khiến hắn không hiểu sao thấy rất khó chịu.

Lục Cảnh Niên không lên lầu gọi Dư Tri Ý, hắn biết Dư Tri Ý sẽ xuống nhanh thôi. Dư Tri Ý sợ hắn đói bụng, mới ăn được 10 phút đã chạy xuống, vừa xuống lầu đã bị Trương Gia Dương ôm chầm lấy, "Thầy Dư, đúng là thầy rồi! Bọn em cuối cùng cũng tìm được thầy rồi!"

Dư Tri Ý sững sở, cổ họng nghẹn lại, thật lâu sau anh mới đưa tay lên vỗ vỗ lưng thiếu niên, "Trương Gia Dương, em cao hơn rồi."

"Lâu như vậy mới gặp, em không chỉ cao lên, còn cường tráng hơn trước, nhưng mà thành tích không được tốt như hồi thầy còn chủ nhiệm, thầy dư, sao thầy không liệc lạc với bọn em, bọn em đều nhớ thầy lắm."

Dư Tri Ý không biết phải giải thích với học sinh mình như thế nào, không phải anh không muốn liên lạc, anh có lỗi với một học sinh, lúc nhìn đến những học sinh khác đều sẽ nghĩ tới cô bé đã ra đi kia, anh không dám, cũng không muốn phải đối mặt với hiện thực đó, trong lòng anh cô gái nhỏ chẳng qua chỉ là thay đổi một môi trường học một hoàn cảnh sống khác, cô vẫn sống với ước mơ của mình, vẫn nỗ lực vì tương lai.

"Thầy bận quá, xin lỗi, không có thời gian liên lạc với mấy đứa."

"Không sao đâu, thầy Dư, bọn em đều biết thầy bận rộn."

Hà Ninh Thước nãy giờ vẫn nhìn Dư Tri Ý không nói gì, đội nhiên lên tiếng: "Tri Ý, lâu rồi không gặp."

Dư Tri Ý buông Trương Gia Dương ra, lịch sự gật đầu với Hà Ninh Thước: "Thầy Hà, xin chào, lâu rồi không gặp."

Tia bối rối hiện lên trong mắt Hà Ninh Thước, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, em thay đổi rất nhiều."

"Hai người chắc chưa ăn cơm đúng không, để tôi mời bữa cơm." Dư Tri Ý nói xong lại hỏi Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, đi cùng đi."

Lục Cảnh Niên nói, "Không được, anh trông cửa hàng, mọi người cứ đi ăn đi, gọi taxi mà đi."

Bọn họ chắc có chuyện muốn nói, Lục Cảnh Niên đi theo thì không thích hợp lắm.

"Được, vậy anh nhớ lên lầu ăn cơm."

Lục Cảnh Niên nhìn anh ra cửa, lấy điện thoại gửi tin nhắn nhắc anh đừng ăn đồ cay, Dư Tri Ý nhắn lại một chữ "Được".

Ba người đi cùng nhau, Trương Gia Dương đeo balo liên tục kể khổ, nói bây giờ việc học nặng nề như thế nào, lại nói giáo viên mới nghiêm khắc ra sao, than không cho học sinh thời gian để thở, không giống như lúc Dư Tri Ý còn chủ nhiệm, thỉnh thoảng lại cho bọn họ thả lỏng.

Dư Tri Ý yên lặng nghe, nghe xong lại hỏi: "Gia Dương, sao em tìm được tới đây?"

"Anh Lục không nói gì với thầy sao?"

Trương Gia Dương kể lại lần đó vô tình nhìn thấy bài chia sẻ của Dư Tri Ý về Dư Hương trên trang cá nhân, cũng kể một lượt từ đâu đến đuôi cuộc nói chuyện của mình với Lục Cảnh Niên. Dư Tri Ý lúc này mới biết, lúc chia sẻ có lẽ đã cài đặt hiển thi công khai.

"Em năn nỉ anh Lục cho em địa chỉ của thầy, thầy Dư, thầy còn nhớ lời hứa lúc trước với bọn em không? Lúc chụp anh tốt nghiệp thầy nhất định phải tới, mặc kệ chuyện gì cũng phải đến, sang năm bọn em sẽ chụp ảnh tốt nghiệp, thầy có quay lại không?"

Dư Tri Ý không đành lòng từ chối, nói được.

Trương Gia Dương lại hỏi Hà Ninh Thước, "Thầy Hà, không phải thầy nói có chuyện quan trọng muốn nói với thầy Dư sao? Có phải em ở đây nên không tiện không? Em đi mua chai nước, hai người cứ nói đi."

Hà Ninh Thước nhìn Trương Gia Dương chạy tới quán tạp hóa đối diện, hai người đứng ở ven đường, anh không biết có nên nói hay không, nói hình như cũng không có ý nghĩa gì, không nói thì lại uổng phí chuyến đi này, do dự hồi lâu, anh mở miệng:"Tri Ý, anh muốn xin lỗi em, lúc trước là anh yếu đuối hèn nhát, anh muốn nói với em, anh thích em, từ sau khi em đi, anh thường ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu đều là nụ cười của em, anh thích em."

Dư Tri Ý không có biểu cảm gì, "Cảm ơn, tôi biết rồi."

"Em lúc trước có phải cũng..."

Dư Tri Ý cắt ngang lời anh ta, "Anh nói lúc trước? Lúc trước tôi chỉ xem anh là một người bạn thân, không có ý gì khác, nếu khiến anh hiểu lầm, tôi thành thật xin lỗi."

Sắc mặt Hà Ninh Thước trắng xanh, nhìn Dư Tri Ý đi tới quán tạp hóa đối diện.

Đến quán ăn, Trương Gia Dương để balo xuống đi vệ sinh, Hà Ninh Thước nhìn Dư Tri Ý, hỏi Dư Tri Ý vấn đề mà anh không thích nghe nhất: "Mấy năm qua em thế nào?"

Dư Tri Ý hỏi lại hắn: "Anh thì sao? Có tốt không? Không thấy cắn rứt lương tâm?"

Sắc mặt Hà Ninh Thước thay đổi, "Tri Ý, đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh, anh cảm thấy mình không làm gì sai hết, cho dù là về mặt đạo đức hay là pháp luật, chuyện xảy ra là ngoài ý muốn, không ai muốn như vậy cả, mọi người đều rất lấy làm tiếc chuyện của Nhiêu Lâm, kể cả hiệu trưởng lẫn chủ nhiệm cũng vậy. Em đừng quá chấp nhất với những lỗi lầm đó."

Dư Tri Ý dùng nước nóng tráng chén đũa, bị Lục Cảnh Niên ảnh hưởng, bây giờ mỗi lần ra ngoài ăn anh đều phải tráng qua chén đũa mới an tâm, anh cười nói, " Thầy Hà đúng là không hề thay đổi chút nào."

"Em không cần phải mỉa mai anh, anh hiểu, em oán giận anh, trách anh nắm đó không đứng về phía em, nhưng mà Tri Ý, em phải hiểu, cha mẹ anh khó khăn lắm mới cho anh đi học đại học, vất vả hoàn thành giấc mộng làm giáo viên của cha mẹ, anh không thể để họ thất vọng."

"Anh nói có lý, nhưng xin lỗi, tôi không thể tán đồng."

Hà Ninh Thước im lặng mấy giây, lấy từ trong túi ra một hộp kẹo, đưa cho Dư Tri Ý, "Xin lỗi, thái độ lúc nãy của anh không tốt, em thích kẹo bạc hà nhất, cạnh trường học có bán, anh mua cho em mấy hộp."

"Không cần, cảm ơn."

"Anh nhớ hồi trước em rất thích ăn cái này, mỗi lần mua tới em đều giành ăn."

"Anh cũng nói là hồi trước, lúc trước dạy học phải nói nhiều, hiện tại không cần, với cả bạn trai tôi không thích tôi ăn đồ người khác đưa, anh ấy sẽ ghen."

Hà Ninh Thước run tay, nước trong ly sánh ra, "Em, em có bạn trai, là người lúc nãy trong cửa hàng sao?"

"Đúng vậy."

"Hai người ở bên nhau đã bao lâu? Em quả nhiên..."

"Quả nhiên cái gì, quả nhiên là thích đàn ông? Thầy Hà đến bây giờ mới nhìn ra sao?"

Sắc mặt Hà Ninh Thước rất khó nhìn, "Anh vẫn luôn cảm thấy em thích đàn ông, nhưng lại không dám xác nhận."

"Không phải không dám, là anh sợ nếu trường học phát hiện mình thân thiết với người đồng tính sẽ hủy hoại tương lai của mình, cho nên anh giả vờ không biết, nửa thật nửa giả chơi chơi trò mập mờ với tôi, người không biết nhìn người là tôi, thế nhưng tôi vẫn cảm ơn anh, cảm ơn anh lúc trước không dám xác nhận, để bây giờ tôi có được mối tình đầu với anh Niên."

Trương Gia Dương đi vệ sinh xong thì quay lại, "Thầy Dư, thầy có về dạy lại không ạ?"

Dư Tri Ý im lặng không trả lời, lúc trước là anh chủ động từ chức, thủ tục đều là chính thức, muốn đi dạy lại cũng không khó.

"Thầy chưa nghĩ tới vấn đề này." Dư Tri Ý nói.

Trương Gia Dương lấy điện thoại đưa hình chụp của bạn cùng lớp cho Dư Tri Ý xem, cuối cùng là một tấm ảnh chụp chung, những học sinh anh đã từng dạy đứng trước bảng đen viết dòng chữ 'Thầy Dư, chúng em nhớ thầy lắm!'.

Dư Tri Ý không kìm được, đôi mắt đỏ bừng.

Cơm nước xong, Dư Tri Ý dẫn bọn họ đi đặt phòng khách sạn, Trương Gia Dương vẫn đang nói không ngừng, "Thầy Dư, sao thầy tìm được chỗ này vậy, em lên mạng xem thì thấy nói biển ở đây rất đẹp, buổi tối em muốn được đi chơi."

"Được, tối dẫn em đi."

Thu xếp xong cho hai người, Dư Tri Ý vội vã về nhà, không biết vị ở nhà đã ăn giấm thành dạng gì rồi.

Đi ngang qua khu xanh hóa, thấy ông chủ đang xoay quanh một chậu hoa, Dư Tri Ý mua chậu hoa kia, anh thích ý nghĩa của nó: Tôi yêu người bằng cả trái tim nồng nàn.

Trở lại Dư Hương, trước giờ đều là anh đứng trên bậc thang trước cửa chờ hắn, hôm nay lại đổi người, nhìn cảnh đó Dư Tri Ý đột nhiên cảm thấy ấm lòng.

Lục Cảnh Niên đi đi lại lại trước cửa, ăn một bữa cơm thôi mà sao lâu vậy, không biết nói chuyện thế nào, cái người tên thầy Hà kia, anh ta sẽ nói gì với Tri Ý?

Giây tiếp theo, Lục Cảnh Niên thu lại những suy nghĩ lung tung, nhìn người yêu ôm chậu hoa đi về phía hắn.

"Chờ em lâu lắm đúng không? Sao lại không gọi điện thoại?"

"Không có, anh đi ra vứt rác," Lục Cảnh Niên cười hỏi, "Đây là hoa gì, sao giống như những chiếc hoa đăng cổ treo ngược vậy?"

"Anh đoán đúng tên của nó rồi đây, hoa lồng đèn, thoạt nhìn như những chiếc đèn hoa đăng thời cổ, nó mang ý nghĩa tốt đẹp bình an."

Lục Cảnh Niên ôm lấy chậu hoa cùng Dư Tri Ý đi vào trong cửa hàng, hắn nhìn ngắm chậu hoa, mùi hương rất nhạt, chủ yếu là mùi đất, màu sắc bông hoa trong mắt hắn là xám nhạt, Dư Tri Ý miêu tả cho hắn, "Là màu hồng nhạt."

Trong đầu Lục Cảnh Niên xuất hiện một chậu hoa, hắn dùng màu sắc mà mình có thể tưởng tượng ra để vẽ lên đóa hoa, bông hoa rũ xuống, giống như chiếc đèn rực rỡ màu sắc, đẹp đến mức làm say lòng người.

"Không phải là ra ngoài ôn chuyện cũ sao? Sao lại mang hoa về?"

Dư Tri Ý nói: "Mang về dỗ anh."

Lục Cảnh Niên bật cười, "Anh không cần em dỗ."

"Nhưng mà em muốn, em muốn làm cho anh vui." Dư Tri Ý nghiêm túc nói.

"Hôm nay đi ăn món gì?"

Dư Tri Ý thành thật trả lời: "Bọn em đi tới quán ăn khuya lâu đời kia."

"Đầu bếp có phải họ Đường không?"

"Hả? Họ Đường? Em không biết, sao biết đầu bếp họ gì."

Lục Cảnh Niên để hoa xuống, nói: "Chắc chắn là họ Đường, làm đồ ăn ngọt."

Dư Tri Ý ngớ ra. Đây là ngầm khen anh nói ngọt đúng không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play