Lục Cảnh Niên lau tóc, "Anh thật sự chưa nghĩ đến cái này."
"Xem ra chỉ có thể ngủ dưới đất."
Dư Tri Ý tắm xong đi ra Lục Cảnh Niên đã dọn xong một góc nhỏ ở gần tường, trên sàn trải một tấm chiếu trúc kích thước tầm 1.2m, bao xung quanh chiếu trúc tòan là hoa.
"Anh Niên, anh chịu khó ngủ tạm thế này một đêm, em đi lấy gối."
Dư Tri Ý mới nói xong xung quanh đã tối đen một mảnh, ngay sau đó vang lên một tiếng 'rầm', Dư Tri Ý bị vấp phải chậu hoa dưới chân cả người bổ nhào về phía trước, Lục Cảnh Niên đỡ lấy anh, "Mất điện rồi, cẩn thận một chút."
Lục Cảnh Niên mở đèn pin trên điện thoại lên, gió bên ngoài rít gào, cửa sổ bị giật kêu loảng xoảng, Lục Cảnh Niên ôm lấy eo Dư Tri Ý. "Em đứng đây, anh đi lấy cho."
Dư Tri Ý ngồi xuống chiếu trúc, đợi Lục Cảnh Niên vào phòng lấy gối với chăn mỏng, "Chắc là bão đổ bộ vào?"
Lục Cảnh Niên ngồi xuống cạnh anh, hai người dựa lưng vào tường, "Chắc vậy, nghe tiếng thì có lẽ cây bị gãy không ít."
"Anh Niên," Dư Tri Ý dịch tay qua chạm lên ngón tay Lục Cảnh Niên, "Thật may có anh ở đây."
"Anh cũng thấy may mắn vì đã tới, nếu không ở Quảng Châu nhìn tin tức sẽ suốt ruột lo lắng, đến không được, gọi điện thoại cũng không liên lạc được, như bây giờ rất tốt, dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng ở bên nhau."
Dư Tri Ý dựa lại gần hắn, bàn tay được hắn nắm lấy, Lục Cảnh Niên xoa xoa vết chai trên tay anh kéo anh nằm xuống, hai người không nói gì, gió bên ngoài vẫn đang gào thét, mưa như trút nước, trong phòng yên tĩnh quanh quẩn mùi hoa, bọn họ như đang nằm giữa biển hoa, Lục Cảnh Niên nghiêng đầu, hôn một cái lên trán Dư Tri Ý.
Dư Tri Ý không dám động, hai mắt mở to trong bóng đêm, nụ hôn kia quá nhanh, vừa chạm đã tách ra, còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ của đôi môi, Dư Tri Ý nhẹ giọng hỏi: "Anh mới hôn em đúng không?"
"Ừm."
"Lúc nãy nhanh quá, anh làm lại được không?"
Lục Cảnh Niên không nói gì dùng hành động thực tế để trả lời, lần nữa cúi đầu, chẳng qua lần này nụ hôn dừng ở trên môi Dư Tri Ý.
Chậu bách hợp tuyết liên gần đó lặng lẽ nở hoa, trong đêm bão, Dư Tri Ý nhận được một nụ hôn hoa bách hợp, Lục Cảnh Niên hàm sâu nụ hôn kia, hết thảy đều rất tự nhiên, mặc kệ bên ngoài là mưa bão hay tận thế, những người đang yêu vẫn ôm chặt lấy nhau.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, Lục Cảnh Niên buông Dư Tri Ý ra, bàn tay nhẹ nhàng cọ xát lên môi anh, giọng nói trầm ấm đánh vào lòng Dư Tri Ý, hắn nói: "Em thơm quá."
Vành tai Dư Tri Ý nóng rực, "Nụ hôn hôm nay có mùi hoa."
Lục Cảnh Niên không kìm được lại mổ một cái lên đôi môi vẫn còn ẩm ướt của anh, "Lần trước, cái buổi sáng chúng ta gieo hạt giống mùa hè bất tận ấy, anh trộm hôn em một cái, cũng là nụ hôn có mùi hoa."
"Hả? Thì ra ngày đó không phải là em nằm mơ, nụ hôn hoa hồng đúng không?"
"Ừm, em thích hoa hồng hay hoa bách hợp?"
Dư Tri Ý vứt bỏ ngại ngùng, chủ động hôn hắn, "Hiện tại thích bách hợp?"
Cơn bão biến đất liền thành đại dương mênh mông, cây gãy đổ, những đồ vật có thể động trên mặt đất đều bị gió cuốn đi, xung quanh là bóng tối thăm thẳm, hệt như tận thế, nhưng ở góc nhỏ này có hai người yêu nhau đang lặng lẽ hôn môi.
Tiếng gió dần nhỏ lại, mưa bắt đầu nặng hơn, vẫn chưa có điện, Lục Cảnh Niên bảo Dư Tri Ý ngủ trước đi anh canh cho, Dư Tri Ý không chịu, "Chúng ta cùng nhau ngủ."
"Vậy em nói chuyện với anh đi?"
"Được, nói chuyện của anh."
Lục Cảnh Niên ngồi dựa vào tường, để anh gối đầu lên đùi mình, vuốt ve tóc anh, "Con người anh không có gì thú vị, chỉ biết học với làm việc, em muốn nghe cái gì?"
Dư Tri Ý cố ý nói: "Muốn nghe chuyện xem mắt."
Lục Cảnh Niên bật cười thành tiếng, ngửi được mùi giấm, "Thôi để anh kể em nghe chuyện hồi nhỏ đi, bố anh trước kia là người đưa thư, hồi đấy công việc đưa thư rất được mọi người hâm mộ, mặc dù tiền lương không nhiều, hơn nữa mẹ anh còn làm thu ngân của cửa hàng bách hóa trên trấn, điều kiện trong nhà cũng coi là tạm ổn."
"Bố anh mỗi ngày đều đi chiếc xe đạp Phượng Hoàng 28 cũ chở mẹ lên trấn làm, buổi tối lại chở mẹ về nhà, hai người cùng đến nhà thím hai cùng thôn đón anh trai, nghe nói lúc ấy cả thôn đều hâm mộ gia đình anh."
"Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày ngang, mọi người dần có điện thoại, không còn mấy ai viết thư nữa, bố anh bị cắt giảm biên chế, nửa năm sau khi bố anh nghỉ việc thì anh ra đời, mẹ anh vì chăm sóc anh trai với anh cũng phải nghỉ việc, điều kiện gia đình ngày càng kém, bố mẹ đành phải đi theo người già trong thôn học trồng trọt làm ruộng, ném anh cho anh trai trông, anh trai còn nhỏ không biết chăm em, lấy chuồng gà chặn anh lại còn mình thì chạy đi chơi, lúc mẹ về tìm khắp nơi không thấy anh sợ quá khóc lớn, cuối cùng thì thấy con mình ngủ trong chuồng gà."
Trái tim Dư Tri Ý như bị kim nhọn chọc trúng, đau nhức, anh kéo Lục Cảnh Niên nằm xuống cạnh mình, "Lúc đó chắc anh sợ lắm đúng không."
"Anh không nhớ gì cả, chuyện này là thím hai kể lại, bà ấy mỗi lần thấy anh lại thích nhắc đến mấy chuyện hồi nhỏ. Nghe bà ấy nói, có một lần lu trong nhà không còn nước, anh khát nước cầm một cái xô ra giếng múc, cuối cùng nước không thấy đâu mà mình lại té ngã vào trong giếng, may có chó nhà thím hai sủa to lúc ấy người lớn mới chạy tới, thím hai nói anh đại nạn không chết sau này sẽ hạnh phúc tới cuối đời."
"Thím anh nói không sai."
Lục Cảnh Niên ôm lấy anh, nói: "Đúng là không sai, anh gặp được em, em là hạnh phúc lớn nhất đời anh."
Không biết là ai ngủ trước, lúc tỉnh dậy Dư Tri Ý đang gối đầu trên tay Lục Cảnh Niên, bách hợp tuyết liên ở bên cạnh nở hai đóa lớn, đóa hoa kề sát nhau.
Bên ngoài yên tĩnh, tiếng chim ríu rít truyền đến, Dư Tri Ý nhẹ nhàng rút cánh tay Lục Cảnh Niên ra, vừa mới động một chút Lục Cảnh Niên cũng tỉnh dậy theo, "Trời lặng rồi sao?"
"Chắc vậy, em đi xem, anh nằm thêm một lát đi." Dư Tri Ý nói.
Bầu trời quang đãng, từ trên lầu nhìn xuống, đường phố hỗn độn, cành cây gãy đổ, bảng hiệu bị gió giật xuống treo lơ lửng, rác trôi khắp nơi, ban công đọng đầy nước bẩn, Lục Cảnh Niên đi chân trần vươn vai, "Anh dọn dẹp ban công, em xuống lầu 1 nhìn coi sao."
"Được."
Cũng may lầu 1 mặc dù bị ngập nước nhưng không có đồ vật gì bị hư hại, những thứ đáng giá đều được dọn hết lên lầu hai, đồ điện thì được kê lên cao, Dư Tri Ý nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại đi xem hai cửa hàng cách vách, cửa cuốn vẫn còn nguyên, anh chụp ảnh gửi cho Đàm Vĩ với Úc Lê xong thì quay lên lầu 3, Lục Cảnh Niên bắt đầu lau dọn ban công.
"Anh Niên, anh muốn ăn gì? Có mì, cháo, trong tủ lạnh có đồ ăn, có thể nấu cháo."
"Nấu cái gì tiện một chút là được."
Hai người mất cả ngày mới dọn sạch sẽ nhà cửa, mùa hè bất tận trên sân thượng vẫn được an toàn, dọn xong chậu hoa cuối cùng, cả hai thở ra một hơi.
Buổi tối vẫn chưa có điện trở lại, Dư Tri Ý lên lầu nấu xong bữa tối từ sớm, Đàm Vĩ xách hai túi hoa quả lại đây, "Anh Niên, cho hai anh, không có điện thì không buôn bán được, cũng không biết khi nào sửa xong."
Úc Lê cũng mang một túi bánh khoai môn bán thành phẩm tới, "Anh Dư anh Niên, lấy cái này nấu ăn tạm đi."
Dư Tri Ý cầm lấy, "Tối nay ăn chung với nhau không? Anh nấu thêm đồ ăn."
Úc Lê đang định gật đầu, đột nhiên nhìn thấy cổ Dư Tri Ý cả người cứng ngắc nói sang chuyện khác, "À, không cần đâu, em phải về nhà thu áo quần, Đàm Vĩ chúng ta đi thôi."
Đàm Vĩ bị cô lôi đi, "Đừng có kéo tôi, tôi cũng không định ở lại ăn, mẹ tôi nấu cơm rồi."
"Đi đi, ra ngoài tôi nói cho anh."
Dư Tri Ý phản ứng lại, sờ lên mặt, quay đầu hỏi Lục Cảnh Niên: "Mặt em dính cái gì sao?"
Lục Cảnh Niên nghiêng người nhìn kỹ, đưa tạy cọ cọ mấy vết đỏ trên cổ anh nói: "Trên mặt không có, trên cổ có mấy vết đỏ."
Dư Tri Ý chạy lên lầu soi gương, chẳng trách Úc Lê lại đỏ mặt, tối qua bị muỗi đốt mấy miếng nhìn như bị ai trồng dâu tây, Úc Lê chắc hiểu lầm rồi!
Lục Cảnh Niên vẫn còn cười, Dư Tri Ý dỗi nói: "Anh còn cười!"
"Được rồi, anh không cười, bị hiểu lầm cũng đành phải làm thật, nếu không thì oan uổng lắm." Nói xong cúi đầu hôn lên cổ Dư Tri Ý.
Vì vậy, bên cạnh mấy vết muỗi đốt có nhiều thêm 2 quả dâu tây chính tông.
______
Đàm Vĩ: Tại sao lại kéo tôi?
Úc Lê: Phi lễ chớ nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT