Lục Cảnh Niên nói: "Được, cậu nấu cái gì tôi ăn cái đó."

Úc Lê nhìn Dư Tri Ý, nhỏ giọng nói: "Anh Dư, trái tim anh dạo gần đây thay đổi rồi anh biết không? Ăn cái gì cũng phải hỏi anh Niên trước, anh đối xử với anh Niên như đối với vợ mình vậy, may mà anh không có bạn gái, nếu mà có chắc chắn sẽ ghen mất."

Dư Tri Ý giả vờ không nghe thấy.

Úc Lê nhìn hoa hồng trong tiệm, hỏi: "Anh Dư, hoa hồng với nguyệt quý thì khác nhau chỗ nào vậy ạ?"

Dư Tri Ý nghiêm túc nói: "Cái này thì có chút phức tạp, hoa hồng, nguyệt quý, tường vi mà chúng ta thường thấy đều thuộc họ Rosaceae, mà ba loại hoa này người phương Tây đều gọi chung là rose, dịch sang tiếng trung là hoa hồng, được dùng rộng rãi để chỉ những loài hoa thuộc họ hoa hồng, căn cứ vào từ điển tra cứu có thẩm quyền nhất Trung Quốc 'Bách khoa toàn thư về thực vật Trung Quốc', hoa hồng chân chính là hoa dạng cây bụi, cây leo lâu năm, thân cành có gai thuộc chi rosa."

Dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Nói đơn giản, những bông hoa trong cuộc sống hàng ngày, những bông hoa trong cửa hàng mà em thấy thật ra đều là nguyệt quý, chẳng qua chúng ta thường gọi nó là hoa hồng, đến bây giờ đã thành thói quen, chúng ta gọi hoa trong cửa hàng là hoa hồng, còn hoa ngoài công viên là nguyệt quý, thực tế vẫn có chút khác biệt, hoa hồng chân chính lá cây có nhiều nếp gấp, mờ, hình răng cưa, có lông tơ, gai trên hoa nguyệt quý thường thưa và yếu, còn hoa hồng dày và cứng hơn một chút, hoa hồng chân chính thường được dùng trong ngành công nghiệp thực phẩm, tinh luyện mĩ phẩm, trà hoa hồng được làm từ hoa hồng chân chính, mùi hương thơm hơn."

Lục Cảnh Niên nghe anh nói, lại thất thần.

Hắn thật sự rất thích nghe Dư Tri Ý nói chuyện, đặc biệt là những lúc nghiêm túc như thế này, tự tin, quyến rũ mà chính bản thân anh cũng không biết.

Nửa tiếng sau, đồ ăn được mang tới, Đàm Vĩ xách một thùng đá lại đây, "Đồ uống của người nổi tiếng trên mạng, nếm thử xem."

Dư Tri Ý nhìn qua, những chai thủy tinh được vùi dưới đá lạnh, hồng nhạt, cam, tím, xanh lục,, "Lại là gì đây?"

Đàm Vĩ giới thiệu từng cái: "Soda muối biển, màu hồng nhạt là vị bưởi, màu cam là vị quýt, màu tím vị nho, xanh là bạc hà, mọi người nếm thử xem."

Dư Tri Ý duỗi tay lấy chai vị bưởi màu hồng nhạt, trùng hợp Lục Cảnh Niên cũng hướng tay về chai kia, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau trên thân chai, lại đồng thời thối lui, Lục Cảnh Niên đổi hướng lấy chai vị bạc hà màu xanh, Dư Tri Ý cũng lấy vị bạc hà, hai người ngẩng đầu nhìn nhau cười, Dư Tri Ý cầm lấy chai vị bưởi lên, nói: "Cho anh."

Lục Cảnh Niên nói: "Tôi lúc nãy tính lấy nó cho cậu."

"Thật trùng hợp, tôi cũng muốn lấy cho anh."

Úc Lê nhìn Dư Tri Ý, lại nhìn Lục Cảnh Niên, yên lặng cầm lấy chai vị nho mà cả hai người đều không để ý lên, đi sang một bên, nhỏ giọng hỏi Đàm Vĩ: "Anh có thấy anh Dư dạo gần đây lạ lắm không? Trên đầu lúc nào cũng có bóng bóng màu hồng, hay là yêu ai rồi?"

Đàm Vĩ mở to hai mắt nhìn về phía Dư Tri Ý, lắc đầu, "Không thấy, vẫn giống trước đây, hay cười."

"Bỏ đi, không nói với anh nữa, nói anh cũng không hiểu."

Hai người bận rộn đến hơn 2 giờ sáng, Dư Tri Ý nói không cần gói quá nhiều, tới ngày mai gói cũng được, chỉ cần làm xong phần đặt trước là được, lại có thêm mấy bó có sẵn, vậy là đủ ứng phó.

Lục Cảnh Niên hỏi anh việc giao hoa thì phải làm sao. Dư Tri Ý nói gọi ship, việc giao hoa mất rất nhiều thời gian, hơn nữa hẻm nhỏ khó tìm, chỉ có thể gọi shipper giao.

Tắm rửa xong, Lục Cảnh Niên đứng ở ngoài ban công lau tóc, hắn rất thích ban công nhỏ đầy hoa này, hắn thậm chí còn muốn đặt một cái lu ở đây, thả bên trong một con cá nhỏ, ánh mặt trời, mây trắng, mùi hoa, cá bơi tung tăng, không ai có thể cưỡng lại được những điều tốt đẹp nhỏ xinh này.

Nước trên tóc được khăn thấm khô một nửa, một nửa bị gió thổi đi, Lục Cảnh Niên xoay người vào phòng khách, vừa quay đầu thoáng thấy một chậu hoa, chắc là mới nở, mùi hoa giống lan hồ điệp, đóa hoa lại giống bách hợp, hương hoa thoang thoảng như có như không, Lục Cảnh Niên ngồi xổm xuống, cố hình dung màu sắc của nó.

Dư Tri Ý vừa mới tắm xong đi ra, thấy Lục Cảnh Niên ngồi xổm cũng qua đó, nắm lấy tay hắn, " Là chu đỉnh hồng, đây đã là lần thứ 2 nở, anh sờ cánh hoa của nó xem."

Lục Cảnh Niên sờ lên, có chút ấm áp, giống như tơ lụa, không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nhắm mắt lại," Dư Tri Ý nói, "Anh có cảm nhận được không? Màu hồng phấn."

Lục Cảnh Niên cảm nhận được, là một màu sắc ấm áp.

Dư Tri Ý chụp một tấm ảnh, chỉnh màn hình ở mức sáng nhất, đợi Lục Cảnh Niên mở mắt ra cho hắn xem, Dư Tri Ý đọc trên mạng có nói những người mắc bệnh mù màu có thể thông qua phương pháp phơi sáng ảnh chụp để thấy rõ màu sắc.

Lục Cảnh Niên nhìn bức ảnh bị chỉnh sáng quá mức, làm bộ nhìn được, cười nói: "Thấy rõ, là màu hồng nhạt, thật xinh đẹp."

Gió đêm thổi qua, hương thơm thoang thoảng đầu mũi, một đêm ngon giấc.

***

Hai người tới đầu tiên là khách quen, đôi chồng chồng già.

"Chào buổi sáng hai chú, Thất Tịch vui vẻ!"

Dư Tri Ý cảm thấy theo phép lịch sự thì nên gọi là chú, gọi ngài thì có vẻ quá xã giao khách sáo, Dư Tri Ý gần 30, hai người lại ngoài 50, gọi một tiếng chú cũng hợp tình hợp lý.

"Chào buổi sáng, hôm nay chắc bận lắm đúng không?"

"Vẫn tốt, bây giờ còn sớm, chưa bận."

Người có vóc dáng cao hơn tên là Lương Côn, còn người thấp hơn là Hứa Thành Văn, Hứa Thành Văn ít nói, chỉ cúi đầu chọn hoa, hôm nay ông không chọn hoa hồng mà nhìn chăm chú vào một chuỗi đóa hoa màu trắng với nhụy vàng.

Lương Côn bầu bạn bên cạnh ông hơn 30 năm, chỉ một ánh mắt, một động tác, cũng đủ hiểu hết tâm tư của người thương, ông chỉ vào cành hoa đặc biệt kia, hỏi: "Hoa này nhìn thật lạ, nó tên là gì vậy?"

"Bách hợp thánh tâm," Dư Tri Ý nói, "Ý nghĩa của nó là mạnh mẽ, thuần khiết, kỳ hoa dài, nếu chăm sóc sẽ có thể nở được 3 tuần, đây là giống mới, cánh hoa mềm mượt hơn."

Hứa Thành Văn nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, nói: "Mua một bó đi."

Lương Côn trả tiền, Hứa Thành Văn ôm hoa đi trước, Dư Tri Ý đuổi theo tặng cho Lương Côn hai cành hoa hồng đỏ, "Tặng hai chú."

"Cảm ơn."

Một lát sau, Lương Côn lại quay trở lại, chân thành nói: "Ông chủ Dư, chúng tôi muốn mời cậu với bạn mình tới nhà chúng tôi chơi, không biết có được hay không, nhà chúng tôi lâu rồi chưa có khách đến chơi, hoa quả nhà trồng gần đây đều chín tới, ăn không hết."

Dư Tri Ý theo bản năng nhìn về phía Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên nhẹ gật đầu, ý tứ rõ ràng: Tôi không sao hết, cậu đi thì tôi đi.

Dư Tri Ý cười đáp lời: "Được, vậy làm phiền chú Lương với chú Hứa."

"Cuối tuần chúng tôi đều rảnh, địa chỉ là ở phụ cận núi Tô Phong, đây là số điện thoại của tôi, nếu các cậu muốn thì cứ gọi tôi sẽ tới đón, tạm biệt."

Nhìn ông chạy nhanh tới chỗ người yêu, Dư Tri Ý đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, Lục Cảnh Niên hỏi anh sao vậy.

"Lúc nãy chú Lương nói bọn họ đã lâu không có khách tới chơi, hai người chắc cũng rất cô đơn."

Lục Cảnh Niên nói: "Con người vốn dĩ là một cá thể cô độc, tôi ở Quảng Châu làm việc, bên cạnh có rất nhiều đồng nghiệp, ăn cơm ở nhà ăn chung, xung quanh lúc nào cũng có người, tan tầm không phải tắc đường thì cũng là trễ tàu điện ngầm, những người đó có mấy ai không cô đơn, cô đơn là bình thường, nhưng cô đơn không phải là trống rỗng."

"Anh nói đúng, cô đơn không phải là trống rỗng, bọn họ chắc hẳn cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, ít nhất trên mặt họ cũng hiện lên nét hạnh phúc, vậy anh có muốn đi không?"

"Cậu đi thì tôi đi," Lục Cảnh Niên nói, "Tôi theo cậu."

Khách tới ngày một đông hơn, Lục Cảnh Niên hôm nay ở lại giúp đỡ tính tiền với gói hoa, trong lúc làm Dư Tri Ý đều liên tục hỏi hắn có mệt không, có muốn lên lầu nghỉ ngơi không.

Lục Cảnh Niên từ chối, mỉm cười nói muốn kiếm thêm tiền cơm ngày hôm nay, chờ ông chủ Dư xong việc thì mời hắn đi ăn bữa tiệc lớn.

Rất nhanh đã tới 12 giờ, một vị khách quen tới, là cô gái chủ cửa hàng quần áo, đã từng cho Dư Tri Ý me rừng.

"Xin chào, ông chủ Dư, Thất Tịch vui vẻ!"

"Bà chủ Lý cũng vậy, Thất Tịch vui vẻ, sao hôm nay lại tự mình đến đây? Không cần phải trông cửa hàng sao? Cần gì thì cứ nói với tôi, tôi mang tới cho."

Cô ngày hôm nay trang điểm rất xinh đẹp, tóc dài lượn sóng buông hờ trên vai, mặc một chiếc váy liền thân đỏ rượu kiểu cổ điển, giày cao gót màu trắng bạc, cô nói: "Hôm nay không giống, ngày hôm nay tôi muốn làm một chuyện đại sự."

Dư Tri Ý cười nói, "Chuyện đại sự gì vậy?"

"Tỏ tình với người tôi thích."

"Vậy xin chúc mừng."

"Trước tiên khoan nói chúc mừng, mau giúp tôi chọn một bó hoa, tỏ tình xong phải tặng hoa."

Lục Cảnh Niên cảm thấy thú vị, nhìn về phía cô, một người phụ nữ dũng cảm theo đuổi người mình thích, những đồng nghiệp xung quanh hắn yêu đương hay cầu hôn dường như đều là phía nam thổ lộ, rất ít người phụ nữ nào nói ra trước."

"Muốn hoa gì?"

Cô nhìn một vòng xung quanh, chỉ vào bó hồng đỏ tươi chói mắt, nói, "Bó này đi."

"Cô thật có mắt nhìn, đây là bó hoa có giá trị nhất của cửa hàng tôi đó."

Cô cười cười, "Vậy anh cảm thấy anh ấy sẽ thích nó không?"

Dư Tri Ý sửng sốt, "Vấn đề này của bà chủ Lý tôi không trả lời được, tôi cảm thấy người đó nếu thích cô, thì chắc chắn cũng sẽ thích hoa cô tặng."

Bà chủ Lý thanh toán tiền, ôm bó hoa kia, chờ Dư Tri Ý xoay người lại, đưa bó hoa lên trước mặt Dư Tri Ý, "Ông chủ Dư, thật ra hôm nay tôi muốn hỏi, anh có thích bó hoa này không?"

Lần này không riêng gì Dư Tri Ý, ngay cả Lục Cảnh Niên vừa mới chụp lén một bó hoa đăng lên vòng bạn bè và Úc Lê đứng gần đó đều sững sờ, Dư Tri Ý không trả lời, chỉ sợ nói sai, "Vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Hôm nay tôi muốn tỏ tình với anh, ông chủ Dư, anh có thích bó hoa này không? Anh vừa mới nói, thích người thì cũng sẽ thích hoa."

Cô nhìn Dư Tri Ý, đôi mắt cười lại thiếu tự tin.

Lục Cảnh Niên cũng nhìn Dư Tri Ý, chờ câu trả lời của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play