Vài phút sau, Dư Tri Ý xào xong rau, dọn bát đũa ra bàn, đi ra ban công lầu 3 gọi với xuống dưới: "Ông chủ Cua, lên ăn cơm."

Úc Lê đang bưng tô mì hải sản dựa vào bàn xem chương trình ca nhạc trên điện thoại, vừa ăn vừa lẩm bẩm, "Ông chủ Cua là ai?"

Lục Cảnh Niên theo tiếng gọi đi lên lầu.

Hàu biển chiên được chiên lại một lần nữa, mùi hương thơm phức, Lục Cảnh Niên chờ Dư Tri Ý ngồi xuống gắp một miếng lên.

"Thế nào, ăn qua rồi đúng không? Ở Quảng Châu chắc cũng có món này."

"Ừm, quán ăn khuya, từng ăn vài lần, không tồi."

Lục Cảnh Niên đối với đồ ăn đều không quá nhiệt tình, ăn cái gì cũng là vẻ bình thường đạm mạc, không giống Dư Tri Ý, anh ăn cái gì ngon đều cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc của anh rất đơn giản, nhìn gió đuổi mây, nhìn ánh hoàng hôn dừng trên mèo con lười biếng đầu tường, nhìn một bông hoa nở, nhìn một cánh hoa rơi, nhìn Lục Cảnh Niên yên lặng ăn cơm, tất cả đều có thể làm cho anh cảm thấy vui vẻ.

"Anh chiều nay có ra ngoài không?"

Lục Cảnh Niên gật đầu, "Ngày hôm qua chỉ mới đi được một đường, hôm nay đi đường khác."

"Điện thoại của anh trai anh vẫn tắt máy sao?"

"Ừm."

"Vậy có cần tôi đi cùng anh không?"

Lục Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn anh: " Không cần đâu, tôi tự đi được."

Im lặng một lát, Lục Cảnh Niên chọn đề tài nhẹ nhàng hơn: "Sao bà Bình lại kêu cậu là Tử Lăng, còn tôi là Phí Vân Phàm? Tôi mới xem được nửa tập vẫn chưa rõ lắm."

Dư Tri Ý đang uống nước bị sặc một cái, muốn anh phải nói sao với hắn là Phí Vân Phàm với Tử Lăng trong phim là một đôi?

Anh cầm lấy tờ khăn giấy Lục Cảnh Niên đưa cho, nói: "Bà Bình nhập vai quá sâu, vẫn không thoát được khỏi cốt truyện, đặt nhân vật lung tung cho người khác, không có ý nghĩa gì sâu xa, cũng không phân ra nam nữ, lúc mới gặp bà Bình còn gọi tôi là Y Bình đấy, lúc đó bà ấy đang đắm chìm trong bộ phim 'Tân dòng sông ly biệt'."

Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau đến khi xong bữa ăn.

Lục Cảnh Niên đội chiếc mũ rơm ngày hôm qua đi ra ngoài, Dư Tri Ý ở phía sau dặn hắn về sớm một chút, hôm nay không cần mua đồ ăn.

"Được."

Úc Lê đang gặm một trái xoài, cô ló người qua nói: "Anh Dư, sao em có cảm giác anh xem anh Niên như cô vợ nhỏ của mình vậy, nếu anh ấy về anh chắc sẽ cảm thấy trống trải lắm."

"Có sao?"

Đàm Vĩ cúi đầu đánh trò chơi, nói tiếp: "Anh Niên nhìn qua không đơn giản."

Úc Lê: "Nhưng không, cái khí chất điềm tĩnh thành thục của người đàn ông lại lộ ra chút u buồn ưu tư đó không phải ai cũng có được, đúng rồi anh Dư, anh Niên có bạn gái chưa?"

"Hình như chưa có." Dư Tri Ý nói.

Đàm Vĩ chơi game thua, cất điện thoại vào túi, "Có hay không cũng không liên quan tới cô, lo mà trông cửa hàng đi, suốt ngày chỉ biết đến ăn, ăn trái cây suốt như vậy cũng không tốt đâu, đừng có lãng phí chúng."

"Biết rồi biết rồi."

Chạng vạng, Lục Cảnh Niên giẫm lên nắng chiều lại lẫn nữa thất vọng trở về. Nỗi phiền muộn suốt một buổi chiều lúc bước vào cửa hàng hoa đã nhanh chóng tiêu tán, không biết là bởi vì hoa, hay bởi vì nụ cười của Dư Tri Ý.

"Anh về rồi!" Dư Tri Ý đang xử lý hoa mới, hoa mới được đưa tới, 3 thùng giấy lớn, trong đó có một thùng là hoa nhập khẩu.

Vẻ buồn bã trên mặt anh dần biến mất, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ, "Ừm, hoa mới tới sao, có cần tôi giúp gì không?"

"Có," Dư Tri Ý chỉ vào một thùng, "Giúp tôi lấy hoa trong thùng ra, tôi muốn tỉnh hoa."

Phương pháp tỉnh hoa Dư Tri Ý đã nói với Lục Cảnh Niên hôm qua, sau khi hoa tới thì tháo xốp giữ nước quấn phía dưới cành ra, trước tiên không cần xử lý lá, giữ lá lại để hút nước thì lúc tỉnh hoa sẽ có hiệu quả tốt hơn, lấy kéo cắt một góc 45 độ ở phần dưới cùng của cành tầm 3cm, ngâm vào trong thùng nước để qua một đêm, có một số loại hoa chỉ cần 4,5 tiếng đã tươi trở lại, cánh hoa không được đụng nước, nếu không sẽ dễ bị hư thối, sau khi tỉnh hoa thì nhặt bỏ những lá với cánh hoa bị héo rồi bảo quản bình thường là được.

Lục Cảnh Niên cầm lấy tạp dề Dư Tri Ý đưa tới, hắn gỡ băng dính đóng gói, ôm một bó hoa ra, những đóa hoa linh động với màu sắc của nó làm Lục Cảnh Niên kinh ngạc, cảm thán: "Tri Ý, hoa này đẹp tới nỗi tôi không biết phải miêu tả như thế nào."

Đó là màu tím xám khói, nhẹ nhàng uyển chuyển như làn sương, trong trẻo và mờ ảo, là màu sắc Lục Cảnh Niên thích nhất, màu sắc này trong mắt hắn cũng giống như người thường, đóa hoa hơi tròn, cánh hoa mỏng như lông vũ với những đường vòng cung cong tự nhiên, giống hệt chiếc váy của vũ công ba lê bị lộn ngược, đẹp đến mức khiến người ta không dám lớn tiếng nói chuyện chỉ lo hoa sợ mà khép lại.

"Là ngu mỹ nhân, hoa bụi nhỏ màu tím xám khói, cái gì cũng tốt nhưng kỳ hoa không dài, vừa kiều vừa quý."

Lục Cảnh Niên cẩn thận lấy hoa ra bỏ vào thùng nước, lại nhìn thêm mấy lần.

Sau khi xử lý xong 3 thùng hoa thì đã tới 7 giờ rưỡi tối, Dư Tri Ý lau tay, "Anh Niên, may mà có anh, nếu một mình tôi làm thì chắc phải 9 giờ mới xong."

Rõ ràng là khen Lục Cảnh Niên nhưng nghe vào không khiến người ta cảm thấy ngượng hay khó chịu, Lục Cảnh Niên xoa xoa cổ tay, nói đùa: "Không có gì, tôi được lời một thân mùi hương."

Dư Tri Ý cười nói: "Vậy anh nhớ giữ cẩn thận, bây giờ chúng ta đi chăm sóc dạ dày đã, tối nay không nấu cơm, dẫn anh đi ăn một món, đảm bảo chưa từng được ăn ở Quảng Châu luôn."

Hai người cởi tạp dề ra cùng treo lên móc tường, ngon tay vô tình chạm vào nhau lại nhanh chóng tách ra, Dư Tri Ý cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, lan tận lên vành tai, Lục Cảnh Niên đi trước anh theo phía sau, tiện tay đóng cửa kính lại.

"Đóng cửa vậy lỡ như có khách thì phải làm sao?"

Dư Tri Ý chỉ tấm biển treo số điện thoại trước cửa nói, "Khoảng thời gian này thường rất ít khách, nếu cần gấp thì gọi số điện thoại này, chúng ta đi ăn gần đây, có thể chạy về rất nhanh."

Nói là gần đây nhưng thật ra cũng không gần lắm, hai người thuê hai chiếc xe đạp, mục tiêu là chợ dân sinh.

Sau khi dựng xe xong, Dư Tri Ý dẫn Lục Cảnh Niên đi tìm chỗ, ngồi xuống một cái bàn nhỏ, hô: "Ông chủ, cho hai phần cơm, một đĩa gân đốt nướng đặc biệt, một bát canh, một đĩa rau xào, với cả món thịt nguội, cảm ơn."

"Đợi một chút, nước trà ở bên kia, tự rót."

Lục Cảnh Niên rót một ly nước, bắt đầu tráng qua chén đũa, Dư Tri Ý muốn nói với hắn quán nhỏ thế này không cần phải quá chú ý, Lục Cảnh Niên làm được một nửa, đột nhiên nhớ ra, "Ngại quá, thói quen, lúc ở Quảng Châu cho dù ăn cái gì cũng đều tráng qua đồ dùng, không biết có tiêu độc được hay không nhưng trước an ủi tâm lý, không phải tôi ghét bỏ gì quán nhỏ đâu."

"Ừm, tôi hiểu mà."

Lục Cảnh Niên nhìn ông chủ nướng cái gì đó trên bếp, hỏi: "Ông chủ đang làm đồ ăn cho chúng ta sao?"

"Đồ ăn của chúng ta là bà chủ đang làm, ở bên kia."

Bà chủ làm xong gân đốt nướng, hai chén cơm, thêm một chén nước dầu quất, đặt trên khay bưng tới: "Mấy món còn lại đang làm, hai người đợi chút."

Dư Tri Ý đầu tiên gắp một miếng cho Lục Cảnh Niên, "Nếm thử xem, đây là lần thứ 2 tôi ăn."

Lục Cảnh Niên không chấm thêm dầu quất, nếm thử hương vị tự nhiên của nó, vỏ bên ngoài được nướng kỹ, tỏa ra mùi thơm của than củi, cắn một miếng, thịt nước bên trong tươi ngọt, mùi hương thơm phức, rất vừa miệng.

"Rất ngon."

Dư Tri Ý nhìn hắn ăn, khóe miệng cong lên.

"Ngon đúng không, đây là lần thứ 2 tôi tới đây ăn, lần đầu tiên vô tình gặp được chỗ này, ăn một lần nhớ mãi không quên, ngày hôm qua muốn dẫn anh tới đây nhưng mà không có thời gian, ăn thêm miếng nữa, chấm với dầu quất thử xem."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bà chủ nhìn thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ thì hỏi: "Các cậu tới đây du lịch à? Nơi này chúng tôi có rất nhiều đồ ăn ngon, vịt hun khói, thịt ống, cá chiên, bánh khoai môn, đều là đặc sản ở đây, ăn mấy ngày cũng không hết."

Dư Tri Ý nói chuyện phiếm với bà chủ, "Bà chủ, món này có phải có công thức bí mật không ạ?"

Bà chủ cười to nói: "Cái gì mà công thức bí mật, thế hệ trước có rất nhiều người biết, nhưng mà ít người thích làm, tại quy trình làm rất phiền phức, người trẻ bây giờ cái gì mua sẵn được thì sẽ không bao giờ tự làm, món này trước kia chỉ dùng gà vịt với nội tạng ngỗng là chủ yếu, nhưng bây giờ điều kiện tốt hơn thì dùng thịt ở phần chân trước của heo, thêm nước tương, đường trắng, ngũ vị hương, rượu cao lương, hành lá và một vài nguyên liệu khác, ướp nửa giờ, cuối cùng cuộn chúng lại thành những cuộn dài hình trụ, cắt thành những đoạn nhỏ, xâu lại với nhau đặt lên bếp than nướng, lúc nướng thì trở đều tay, khoảng tầm 30 phút là xong, bây giờ không mấy ai làm được món này!"

Lục Cảnh Niên nghe Dư Tri Ý với bà chủ nói chuyện, không khí rất tốt, cho dù là ăn cơm bên ngoài cũng giống như đang ăn cơm nhà.

Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác này, Lục Cảnh Niên hoảng hốt như trở lại thời thơ ấu, mẹ với anh trai nói chuyện nhà, còn mình thì ngồi bên cạnh vừa ăn vừa ngủ gật, khi còn nhỏ không biết cái gì, cứ tới giờ cơm chiều lại buồn ngủ, mọi thứ hết thảy đều thật xa xôi nhưng cũng thật gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play