Vì cả tôi và thầy đều có thời gian rảnh, cộng thêm việc học Bế Quan của tôi bị đứt quãng, thầy bất đắc dĩ phải tiếp tục giúp tôi luyện tập môn này. Cái lạ lùng là, dù đôi khi tôi sẽ bị lạc vào mộng cảnh, nhưng cụ Dumbledore lẫn toàn bộ các thần sáng có trong trụ sở đều khăng khăng cho rằng tôi bảo vệ tâm trí của mình quá tốt. Đối với môn Chiết Tâm và một số môn khác, đặc biệt là thần chú không lời , tôi cũng thử học dần theo chương trình đào tạo của thần sáng và cho ra kết quả khá khả quan. Tôi dám động đến nó, nhiều phần là vì cảm giác day dứt khi không được học bình thường. Đôi khi, tôi sẽ nhìn lên trời va nghĩ xem đám Slytherin ở trường sẽ làm gì khi không có tôi. Cedric hẳn sẽ lo sốt vó, còn giường ngủ của Theodore sẽ thành cái hầm băng nhỉ ?

Nhờ có những buổi học Chiết Tâm và những hôm suy nghĩ bâng quơ như vậy, tôi mới nhớ ra, thứ Voldemort cần tìm nằm trong một căn phòng lớn để đầy kệ cao ngút mắt, với nhưng quả cầu lấp lánh xếp thành hàng dài. Đó chính là thứ tôi mơ thấy đầu năm, là giấc mơ Firenze úp mở với tôi khi ở trong rừng cấm.

Tôi không rõ có gì chứa trong nhưng quả cầu đó. Là trứng của sinh vật nguy hiểm nào đấy chăng ?

Những hôm sau đó, hai thầy trò dành thời gian đi xung quanh London cho khuây khỏa và đôi khi sẽ đi thăm một số bạn cũ của thầy, chỉ là một hai người thân nhất, dù thầy vẫn đang bị truy na bởi Bộ Pháp Thuật vì lý do thành lập tổ chức phản động và bắt cóc-là tôi đấy. Nhưng họ vĩnh viễn không biết được sự thật rằng, cả tôi lẫn thầy đều là tay lão luyện trong việc cải trang, và hệ thống theo dõi phù thủy vị thành niên sớm đã không còn hiệu lực sau lần chết đi sống lại đó. Bởi vì trong hầu hết các văn kiện được lưu trữ tự động, tôi đã được coi là người chết.

Hôm nay, thầy  quyết định đến thăm một người khác- một người mà cụ Dumbledore nói rằng tôi sẽ rất thích.

Hiện giờ, trước mặt tôi là một căn nhà nhỏ bằng đá giữa khu vườn riêng. Tôi đi vào lối đi được chăm chút cẩn thận, thầm nghĩ chủ nhân của ngôi nhà hẳn phải là một bà lao mũm mĩm phúc hậu y hệt phu nhân Malkin. Chà, không biết bà ấy ra sao rồi, đã lâu tôi không vào tiệm may của bà; bộ đồ màu tím ấy rất ấn tượng.

Cụ Dumbledore từ tốn gõ cửa. Trái ngược với hình ảnh hiện ra trong đầu tôi, người mở cửa tiếp đón lại là một ông già đầu hói cực kỳ mập mạp, với đôi mắt lồi và bộ ria hải mã vi đại, đỉnh đầu ông còn chưa nhóng đến cằm cụ. 

"Chào anh, Horace" Cụ nói.

"Ơ...Albus, anh bảo là sẽ đưa đến một học sinh tài năng đến từ nhà của tôi mà. Cô nàng đi đâu rồi ?" Ông nói, giọng hơi líu. Cánh cửa nhà ông Slughorn không quá to, chỉ vừa một người đi vào, tôi còn đứng nép sau thầy Dumbledore, chẳng trách ông không thấy được. "Đừng nói là anh lừa tôi nhé ?"

"Kìa, Irenne" Cụ giật tay áo tôi. "Ông ấy rất háo hức muốn gặp trò"

Tôi bước thêm một bậc thang, nhóng đầu qua vai của cụ nhưng không chen qua, nhìn thấy phần trán bóng lưỡng của ông Slughorn. Ông đang mặc một bộ áo chùng màu xanh rêu cài nút vàng rất trang trọng, chân đi đôi giày tây sạch bong.

Vừa mới chạm ánh mắt của tôi, ông lập tức reo lên: "Ôi trời, là cô Shafiq ! Được rồi, hai người vào đi,vào đi..."

Hai thầy trò đi qua khung cửa đã được mở rộng, tôi cố nép vào bên phải cửa để không đụng vào phần bụng nhô ra của ông, nhưng xem ra dù có vung vẩy tay mà đi thì cũng không chạm đến được.

Phòng khách nhà ông Slughorn không quá kỳ dị so với một ngôi nhà bình thường, thậm chí nó còn gợi cho tôi về ngôi nhà cũ của ông bà ở Edinburgh, với cái đồng hồ cổ có phần chuông lắc lư như thanh kiếm, bộ sofa màu tím oải hương, chiếc đàn piano to kềnh đen bóng, lò sưởi âm ỉ lửa, đèn chùm pha lê nhỏ hơi lung lay, những tủ kính và ngăn kệ sơn nhạt màu, cùng các khung ảnh treo một cách lộn xộn trên nhưng mảng giấy dán  tường màu kem.

"Phải nói là tôi đang hạn chế liên lạc với những người khác được sáu tháng hơn rồi đấy, nhưng hôm nay lại gặp được gương mặt lớn thế này, tôi cũng không hối hận vì đã chấp nhận cuộc hẹn này đâu" Ông lọ mọ tìm gì đó trong cái tủ kính toàn nhưng chai lọ, lôi ra một gói đồ nhăn nheo nhưng lấp la lấp lánh. "Nhưng mà..anh đang bị truy nã, còn cô nàng này chắc chắn đang bị theo dõi"

"Trò ấy không còn bị theo dõi nưa rồi" Cụ nhìn ông cắt cái gói nhăn nheo một cách vụng về, khiến nhưng que nhỏ màu đen-hình như là lá trà rơi ra.

Ông lấy một chút bỏ vào ấm trà cùng với nước nóng.

"Irenne, giáo sư Slughorn là cựu chủ nhiệm của Slytherin kiêm giáo sư môn Độc Dược cũ của trường chúng ta" Cụ giới thiệu "Thầy ấy đã nghỉ hưu được mười lăm năm rồi, nên con chắc không nghe nhiều về thầy ấy"

Mười lăm năm...1996...1986...1981!!! Giả dụ như trước thầy Snape là thầy Slughorn, vậy là thầy đa làm chủ nhiệm nhà năm hai mươi mốt tuổi ! Đúng là tuổi trẻ tài cao mà ! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play