Tôi tới sớm, ít nhất là trước Harry hai ba phút. Văn phòng của giáo sư không có gì quá lạ lẫm, chỉ là trên bàn giấy có để một cái gì đấy giống chậu chứa nước, nhưng khắc hoa văn khá cầu kỳ. Hình như tôi đã thấy nó ở đâu rồi thì phải, nếu không nhầm.

Giáo sư chỉ hai đứa tôi ngồi vào hai cái ghế trước bàn giấy, nói chung là không khác gì ngày hôm ấy.

"Như tôi nói hôm trước, cụ Dumbledore đã yêu cầu tôi dạy hai trò môn Bế Quan Bí Thuật. Tôi chỉ mong hai trò chứng minh mình giỏi môn này hơn môn Độc Dược"

"Được"-"Vâng" Chúng tôi nói, cùng lúc.

Đôi mắt thầy nheo lại, ác ý, thầy nói: "Đây có thể không phải là một lớp học bình thường, Potter à, nhưng tôi vẫn yêu cầu trò luôn xưng hô với tôi là 'thưa thầy' hay 'giáo sư'"

"Dạ, thưa thầy"Harry đáp, có hơi chống đối.

Lời giáo sư nói rất dài, mà khó theo dõi. Theo cách ngắn gọn, tôi phải học môn này để đóng kín tâm tư, không để nhưng thứ ma thuật nào khác thâm nhập. Riêng chuyện này tôi không quá lạ. Những phù thủy thành đạt, các thần sáng hoặc quý tộc đều thông thạo thuật này, chỉ có điều tài liệu lưu truyền đều rất ít và hầu như không thể tự học được, bởi vì nó là phương pháp hữu hiệu chống lại thuật Chiết Tâm-một bí thuật khó học không kém. Mà Voldemort lại là một bậc thầy lão luyện trong việc cạy ra ý nghĩ của người khác, khiến cho hắn trở nên chuyên quyền hơn bao giờ hết.

Tôi hiểu, nhưng Harry không như vậy. Thằng bé có một khoảng thời gian tồi tệ khi liên tục bị giáo sư "chỉnh" vì nhưng suy nghĩ ngâu nhiên mà cậu bật ra. Tuy nhiên, điều khiến tôi an tâm hơn cả là việc hắn đang ở khá xa chúng tôi, và nhưng lớp phòng thủ của Hogwarts đang bảo vệ toàn bộ các cá thể ở bên trong nó cả về thể chất và tinh thần. Chiết Tâm Bí Thuật cần có tiếp xúc bằng mắt thì mới hiệu nghiệm. Nhưng đời không như mơ, chúng tôi có liên kết với hắn.

Người ta nói linh hồn con người yếu nhất trong lúc ngủ. Vì thế, nhiều khả năng trong lúc ngủ, hắn có thể dê dàng chia sẻ ý nghi với chúng tôi. Nhưng tôi  lo rằng linh hồn tôi còn yếu hơn thế-có le chỉ còn một nửa, vì có nhưng lúc tôi có cảm giác như hồn bay khỏi xác vậy. 

Vì là có liên kết, đôi khi chúng tôi có thể nhìn ngược lại vào Voldemort-Harry nói vậy, vì có lần cậu đã cứu ông Arthur nhờ nó, và bắt đầu tìm cách trốn tránh để khỏi học môn này, nhưng suy cho cùng lợi bất cập hại, khi cậu hoàn toàn không thể chủ động thâm nhập vào trí óc hắn, và  tôi cũng thế. Là người học cùng khóa với cậu, không khó gì để nhận ra Harry ghét cay ghét đắng giáo sư Snape và thà học mười tiết Sử thay vì một tiết phụ đạo với thầy.

Giáo sư cầm đũa phép, lôi một chất lỏng màu bạc như thủy ngân ra khỏi thái dương, rồi đưa vào cái chậu. Nó lắng xuống dưới làn nước, không hề động đậy.

"Nào, trò Shafiq trước" Giáo sư nói "Cầm lấy đũa phép của trò và đứng lên. Dùng nó để tước đũa phép của tôi, hoặc bất kỳ phép tự vệ nào trò có thể nghi ra"

"Ờm...đây không phải câu lạc bộ đấu tay đôi thầy nhỉ?"

"Bởi vì tôi sẽ thâm nhập vào tâm tư của trò. Nếu trò có kinh nghiệm chống lại lời nguyền độc đoán, trò có khả năng thành thạo thuật bế quan dễ hơn...nào, Chiết Tâm Trí Thuật !"

Tôi có cảm giác như trượt trên một đường hầm dài mãi không kết thúc. Nó cuộn lại, tan chảy thành sóng mực đen, và rồi sáng lên, hiện ra khuôn mặt của ả Christa năm ấy, cợt nhả đến khó chịu, làm tôi chỉ muốn vơ lấy thứ gì đó nhọn mà đè ra đâm nó tới khi chỉ còn mớ thịt bầy nhầy...Hồi còn ở Edinburgh, bản mặt của thằng Donald làm tôi muốn cái monkey bar ngay sau nó sập xuống, đè nó đến chết, mọi thứ lướt qua như một cuộn phim nhuốm màu, không chút ánh sáng. Chết hết đi, một giọng nói nhỏ lướt qua trong đầu tôi, rồi căn nhà nhỏ ở Áo, lâu đài Numegard cũ kỹ và Grindelwald già nua hai màu mắt, khuôn mặt đen kịt của Theodore...

"Cô không thể quan tâm những người khác, họ đều là vật cản..."

Cuối cùng, hành lang đen kịt hiện ra, cứ thế tối dần, tối dần, trở thành tấm vải đen óng ánh vảy rắn, chầm chậm trôi.

Tôi giật mình, nhận ra trước mắt đã trở lại văn phòng của giáo sư, hai bên thái dương đau âm ỉ.

"Thầy có thấy hết không ?" Tôi hỏi.

Giáo sư trông có hơi bất ngờ,nói "Một chút. Dù là lần đầu, nhưng trò làm rất tốt, nhưng tâm lý của trò có vẻ...không, trò ổn rồi, về đi, ngày mai lại đến"

"Nhưng thưa thầy, mới chỉ có một lần..."

"Cứ về đi !" Thầy đanh giọng.

Tôi đành bước ra ngoài, đóng cửa, nhưng không về phòng sinh hoạt, mà đứng ngoài nghe.

Harry thảm hơn tôi rất nhiều. Suốt nửa tiếng chỉ có tiếng gào thảm thương và cãi qua cãi lại, nghe rõ mồn một trong hành lanh vắng tanh

-

[Thưa thầy, trong Sở Bảo Mật có gì ?]

Sở Bảo Mật...tôi có nghe qua, là một bộ phận của Bộ, được vận hành bởi các chuyên viên bất khả ngôn...nhưng trong Quân Đoàn không có ai làm ở đó cả.

[Con mơ về một cái hành lang suốt...mà nó lại dẫn đến Sở Bảo Mật...Voldermort muốn lấy thứ gì từ đó]

-

Cánh cửa đột ngột mở ra, đập vào mũi tôi. Tôi kêu lên một tiếng "ui !", và Harry tìm ra tôi sau cánh cửa.

"Xin lôi...mà bồ đứng đây nghe nãy giờ à ?"

"Suỵt" Tôi ra dấu."Bồ cũng mơ về...hành lang đó ư ?"

"Vậy bồ cũng..."

"Ờm...có phải hành lang đó lát toàn gạch đen không ? Rồi có cánh cửa ở cuối?"

"Chính nó !" Harry cười, làm một động tác như chặt thịt trên cái thớt là bàn tay trái "Vậy là từ sau hôm đó bồ mơ giống tôi., phải không ?"

Không chỉ trong mơ. Nhiều lúc tôi thấy nó ngay cả khi tỉnh táo- điều khiến tôi lo lắng nhất vì sợ rằng bản thân se làm gì đó trong lúc còn lâng lâng, về cơ bản không khác gì thằng nghiện.

"Phải, nhưng tôi không tìm được gì hữu ích trong đó" Tôi đáp "Không giống như cậu"

Cuộc hội thoại dần đi vào im lặng một cách chóng vánh.

Theodore đứng ở trước lối ra. Tôi tạm biệt Harry, đi tới chỗ hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play