*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chắc là... có ?" Ơn Chúa, thật may là có Theodore chủ động mời. Coi như là vứt được một gánh nặng không nhỏ trong công cuộc giữ lại chút liêm sỉ của mình- đôi khi tự trọng quá cũng không ổn, tôi thừa nhận.

Tôi và cậu ấy trở về phòng sinh hoạt. Tất cả đều rất sôi nổi bàn tán về dạ vũ. Tôi lướt qua họ, dừng lại ở phòng số mười ba và vặn tay nắm cửa, theo sau là Theodore. Cũng không sao, vì phòng của tôi cũng bình thường, không có gì đáng ngại cả.

"Cậu thử dùng giày tôi tặng hồi hè xem ?" Cậu ấy nói, ngồi lên chiếc ghế gỗ đặt cạnh bàn sách bừa bộn.

"A, đúng rồi !" Tôi reo lên một cái, mở tủ quần áo, tuy không được nhiều lắm, tuy nhiên lại có rất nhiều hộp đựng giày, và đa số là dùng để trữ mấy món đồ lặt vặt như sổ vẽ và bút lông. Ngón tay tôi dừng lại ở cái hộp cao nhất, lôi nó ra. Đôi giày bên trong màu đen tuyền, lại có chỉ thêu màu bạc tinh xảo, vẫn còn thơm mùi da mới. Gót thấp vừa phải, đi vào rất thoải mái.

"Còn lễ phục thì sao ?" Theodore nhìn chân tôi vừa mới thử giày, phối với quần tây xem chừng không ổn áp lắm. "Tôi để ý trong tủ đồ của cậu không có lễ phục"

"Quả thật là khá gấp" Tôi xoay xoay gót giày " Ban đầu tôi cũng không nghĩ rằng mình bắt buộc phải tham gia dạ vũ. Có lẽ Pansy sẽ có thừa một bộ ?"

Điều này là bất khả thi, Pansy cùng nhiều người khác có thể sinh dị nghị. Theodore tất nhiên cũng thấy thế, lại im lặng một chút.

Từ trong tủ quần áo để mở rơi ra một cái hộp, chắc là do quá trình đào bới hồi nãy. Tôi mở nó , phát hiện ra một bộ lễ phục tông tím.

Đây là bộ lễ phục được may riêng bởi bà Malkin- tôi nhận ra nó nhờ cái mác màu tím hoa cà gắn ở phía trong váy. Tôi không nhớ là đã có nó từ khi nào, hình như là do bà Maxime đặt nó cho tôi, mà cũng gần như quên béng nó sau cái mùa giải Quidditch oái oăm hồi tháng bảy tháng tám, rồi tôi cứ vô tư liệng nó vào vali. Bây giờ tôi cảm thấy sự vô tư đó rất hữu ích, điểm O cho tôi ở quá khứ, xin cảm ơn.

Sau đó thì nhiều món đồ khá đẹp được tôi móc ra từ ngăn kéo. Một cái mũ rộng vành màu tím đen, có thể dùng hoa giả và các chi tiết kim loại nhẹ để trang trí-mấy thứ mà tôi từng mua vì độ xinh đẹp của nó ở Hẻm Xéo, và cuối cùng cũng đành vứt xó vì chưa biết khi nào cần dùng. Rất tốt, mọi thứ đã ở ngay trước mắt. Tôi có thể tự làm vài món trang sức để phối với bộ váy. Chà, chưa bao giờ bùa dán vĩnh viễn lại có tác dụng như vậy; tôi làm được một cái kẹp tóc gắn một viên đá, vòng cổ với những chi tiết hình thoi và một cái mũ gắn hoa giả và những dải thường xuân làm bằng kim loại, kèm theo cả một hình bán nguyệt với tia nắng giống như mặt trời. Nó có đẹp và hợp với lễ phục của tôi, thế nên đã ngốn không ít thời gian suy nghĩ và gia công, trực tiếp biến phòng tôi thành một nơi hỗn độn toàn những cây kìm, dụng cụ và mảnh kim loại vương vãi trên bàn sách.

Mặc vào cũng ưng ý rồi, tôi nhét lại trang sức vào một cái hộp và treo lễ phục lên một nơi dễ nhìn.

oOo

Mấy hôm nay đặc biệt khẩn trương, giống như trước lúc tiếp đón phái đoàn Beauxbatons và Dumstrang, nhưng không vì thế mà đám học trò nhỏ được ra khỏi lớp sớm hơn một giây. Loại trừ giáo sư Sinistra sẽ cho chúng tôi về đi ngủ ngay sau khi hoàn thành xong bài giảng vào đêm thứ Tư hàng tuần, thì giáo sư McGonnagal và nhiều người khác- nhất là giáo sư Snape sẽ bắt học cho đến giây cuối cùng.

Buổi sáng Giáng Sinh, thời tiết rất ổn. Tuyết rơi nhè nhẹ, phòng sinh hoạt nhà Slytherin đã tối rồi lại còn tối hơn.

Theodore lại tặng tôi một đôi khuyên tai hình tam giác, chạm khắc tinh tế. Tôi tự hỏi xem cậu ấy có học chiết tâm thuật không khi mà những món đồ cậu ấy tặng đều vô tình rất hợp với những món đồ tôi có sẵn. Cedric tặng một lọ nước hoa tên là Tro Tàn. Mùi hương có chút đắng và lạnh lẽo từ lục diệp, diên vĩ và hoa cúc vò nát, là một mùi hương trầm ổn. Blaise tặng một quyển sách chuyên biệt về thủy quái, xem ra cậu ấy có nghe về đề bài của vòng thi sắp tới vào tháng trước.

Còn Mỹ Tâm thì vẫn im hơi lặng tiếng. Tôi gần như quên đi sự tồn tại của cô.

Nhắc đến Cedric thì anh ấy định mời tôi dự dạ vũ, nhưng tôi cũng có chút không cam lòng mà từ chối. May mắn thay sau đó anh vẫn rất bình thường, chỉ có điều Delacour thường dính lấy anh ấy, khiến tôi cảm thấy nóng ruột thường xuyên hơn. Cảm giác khó chịu nhất là khi tưởng tượng ra cảnh Cedric dẫn Delacour vào đại sảnh- không - vì vốn dĩ tôi đã khước từ lời mời của anh, thế nên cũng không thể nào áp đặt mong muốn của mình lên anh ấy- nói tới đây tôi liền lấy tay ôm mặt, rồi nhanh chóng đặt sự chú ý của mình lên bộ lễ phục treo trong phòng  ngủ. Còn những bốn tiếng nữa mới bắt đầu dạ vũ, tôi bắt đầu lục đục trở về.

Vì là quán quân mà, nên tôi vẫn phải chăm chút hơn so với những người khác. Tôi dành những hai tiếng chỉ để chu toàn mọi ngóc ngách trên cơ thể, cảm giác giống như đang chuẩn bị đi gặp Nữ Hoàng vậy.  Khâu trang điểm thì ngốn ít thời gian hơn vì có vài loại phép thuật trợ giúp quá trình này, thế nên cũng không có tình trạng dành cả nửa ngày chỉ để sửa soạn bản thân trước khi đi hẹn hò với bạn trai.

Tiếp theo là đầu tóc.

Suy nghĩ  thôi cũng mất kha khá thời gian, tôi dự định làm phẳng tóc và búi kiểu hậu Victoria. Nhờ năng lực Metamorphmagus mà tôi có thể làm tóc dài ra hay ngắn đi rất nhanh, tôi kéo ngược ba lọn tóc về phía sau và làm phồng lên đôi chút, sau đó kéo phần tóc còn lại lên rồi dùng kẹp tóc cố định, bổ sung thêm vài món trang sức đơn giản. Nếu chỉ nhìn đằng trước thì trông rất giống một nam thanh niên vuốt ngược tóc ra đằng sau, và khi nhìn từ phía sau thì như vừa trở về từ thế kỷ mười chín. Kiểu tóc này làm nhanh hơn so với dự định, tôi đang cân nhắc xem có nên sử dụng hàng ngày hay không.

Bộ váy mà bà Maxime tặng rất ổn. Tổng thể được chia làm ba lớp áo không tay . Lớp thứ nhất màu tím đậm, để hở phần ngực, xuống cuối xẻ thành nhiều tà. Lớp thứ hai màu trắng, bao hết phần ngực với cổ áo kiểu Pháp. Lớp trong cùng màu tím pha chút vàng xám, hơi phồng tạo chút cảm giác cổ kính. Lại có cả cặp găng tay màu xanh đậm với phần cuối giống như lồng đèn, và một cái khăn choàng lông trắng. Một cây tím lịm  làm nổi bật màu mắt và tông da của tôi.

Xong xuôi giày dép mũ áo hột xoàn các thứ rồi thì cũng đã tới bảy giờ rưỡi. Tôi qua phòng của Theodore và đám con trai, dùng lực vừa phải để gõ cửa.

"Irenne" Draco mở cửa ra trước. Cậu ta mặc một bộ lễ phục bằng nhung đen với cổ áo cao, giống như một mục sư, ngón tay lại dính gì đỏ nhạt "Cậu trông... rất tuyệt"

"Cảm ơn" Tôi chỉnh thấp mũ xuống " Theodore còn ở đây không ?"

"Còn" Draco nhìn về phía sau, cũng chẳng mở cửa rộng ra thêm chút nào "Nhưng chúng tôi gặp phải một số vấn đề, thế nên liệu cậu có thể tới trước ? Tôi không muốn làm lãng phí thời gian của một quán quân"

"Vậy thì..." Tôi cố gắng liếc ra phía sau Draco "...bảo cậu ấy là tôi đang ở trước cửa đại sảnh đường"

"Được rồi, tôi sẽ nói với Theodore"Cậu ta nhanh nhẹn, mà có chút lấp liếm đóng lại cửa.

oOo

Chính xác thì lễ phục của Irenne như này, chỉ  là có điểm khác về kiểu tóc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play