Ngay tối hôm đó, tôi đã ôn lại toàn bộ năm loại bùa Protego cùng tám loại bùa tấn công ưa thích, bao gồm Protego, Protego Maxima, Protego Totalum, Protego Diabolica, Protego Horibilis, Baubilious, Glacious, Expelliarmus, Stupefy, Levicorpus, Conjuntivis, Petricuus Totalus và bùa roi nước. Tổng cộng là mười ba loại. Hầu hết đều học được ở phủ Shafiq, sử dụng những con chim phóng ra từ bùa Avis để thực nghiệm. Mặc dù chưa chắc là phối hợp đánh bại rồng hay chỉ là qua mặt chúng một mình, thì bùa chú vẫn phải luyện tập thật tốt. Cũng không quá hồi hộp và lo lắng, ít nhất là được xoa dịu bằng sách Hóa Học mà tôi sao chép được khi còn ở Glasgow. Bây giờ tôi cũng đã quá chú tâm vào cuộc thi sắp tới, nên xem chừng mọi việc cũng chẳng vào đầu, và cũng quên luôn việc đàm thoại với Cedric và Harry.

Sáng thứ ba. Thời tiết rất ổn. Cỡ mười hai giờ trưa, tôi được gọi đi đến sân đấu. Đám nhà Slytherin sốt sắng lắm, họ cứ vỗ vai tôi và chúc thi tốt. Huynh trưởng Violet cứ tuồn vào đầu tôi đủ loại kế sách không liên quan - mặc dù tôi cũng chẳng thèm cho nó vào đầu, vì vòng thi sắp tới đã làm chật ních bộ não của tôi rồi.

Băng qua những hàng cây và chạy nhanh vào cái lều lớn đặt sau cái chuồng rồng lấp ló, đã có gần đủ các quán quân khác. Tất cả đều cực kỳ căng thẳng, Delacour đã dẹp cái vẻ kiêu kỳ của mình đi, thay vào đó là một khuôn mặt trắng bệch đầy lo âu. Krum cũng nóng máu hơn nhiều, Cedric thì đi đi lại lại, màu mắt xám nhìn xuống bàn chân lúc lên lúc xuống.

Harry theo ngay sau tôi, cũng không giấu vẻ bồn chồn. Ông Bagman lại theo Harry, xách trên tay một cái bao kín màu tím.

"Nào, bây giờ các thí sinh đều đã ở đây... đã tới lúc phổ biến thể lệ! Khi khán giả tụ tập đông đủ, tôi sẽ đưa mỗi trò cái túi này."

Ông chìa cái bao ra, và nói tiếp:

"Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của cái mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại... ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa... À, phải... bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng."

Sau đó thì hàng loạt tiếng bước chân rầm rập cùng tiếng nói cười đùa cợt nổ ra. Và ngay lúc đó, ông Bagman mở cái túi bằng lụa ra, chìa về phía tôi

"Ưu tiên cho phụ nữ "

Tôi thò tay vào và chỉ thấy một cảm giác lợn cợn và nhúc nhích nơi đáy túi, thật may rằng ông Bagman đã báo rằng đây chỉ là một mô hình, nếu không thì tôi sẽ lập tức rụt tay lại vì sợ sẽ động phái thứ gì đó kinh khủng.

"Rồng đuôi gai Hungary" Ông thích thú nhìn con rồng lởm chởm những gai đang đi đường quyền trên tay tôi, và giữa cổ còn đeo cái biển ghi số bốn.

Lần lượt, Delacour rút được con lục long xứ Wales gắn số hai, Krum trúng con hỏa cầu Trung Hoa số ba, Cedric trúng con mũi cụt Thủy Điển số một, và Harry là con hắc long Na Uy số năm.

"Vậy là các thí sinh đã nhận xong đề, mỗi người đã bốc thăm một con rồng mà mình phải giải quyết, và con số đó là số thứ tự mà các trò sẽ ra thi với con rồng, các trò rõ chưa? Bây giờ, tôi sắp phải để lại các trò một mình, vì tôi sẽ là bình luận viên của cuộc thi đấu. Nào, thí sinh Diggory, cậu là người thi đấu đầu tiên, chỉ việc đi thẳng vô chuồng rồng khi trò nghe một tiếng còi, được chứ? Bây giờ... Harry này... tôi có thể nói nhanh đôi lời với cậu chứ? Ra ngoài nhé?" Ông Bagman nhìn Harry. Cậu phát ra vài tiếng ú ớ, rồi theo ông ra ngoài.

Sau đó thì cũng trở lại, Cedric rời lều để vào sân đấu. Delacour đi đi lại lại như Cedric, còn Krum thì nhìn chòng chọc xuống đất. Tôi chỉ có nước ngồi xổm xuống mà thở dài, trong đầu ào ra một cơ số những kế sách mà tự mình tôi tính toán.

Từ phía sau vọng lên tiếng nói oang oang:"Ối... thoát trong đường tơ kẽ tóc, chỉ trong đường tơ kẽ tóc mà thôi... Anh chàng này, liều mạng quá... Động tác khéo léo... tiếc là không hiệu quả!" Nó làm tôi cảm thấy thật bồn chồn và lo sợ, nhưng lại nghĩ đến lời nói của giáo sư Snape hôm Chủ Nhật, đành phải bỏ qua nó.

Một tiếng gào lớn thường thấy của bình luận viên làm tôi giật mình một phát, và theo lý thì có thể là anh đã thành công: " Quả là xuất sắc! Và bây giờ là điểm của Ban giám khảo."

Vẫn không thấy ông Bagman đọc điểm- có lẽ là họ chỉ giơ bảng điểm cho các khản giả thấy.

Tiếp sau đó cứ là những tiếng vỡ òa chập chờn, và nó chỉ như những hạt cát trên mặt kính sáng bóng, chỉ cần thổi nhẹ là có thể bay đi. Bây giờ không gian và thời gian tưởng chừng như vô nghĩa với tôi, nhưng cũng phải gián đoạn nhờ tiếng nói của ông Bagman

"Xin mời thí sinh thứ tư, cô Irenne Shafiq !"

Bây giờ chân tôi có hơi chút rệu rã- phần vì sợ là chủ yếu. Bước ra khỏi cái lều được giấu trong động đá vôi, bên ngoài là một kiểu địa hình tương tự với một khu vực gần núi lửa. Quả trứng vàng được nhét khéo léo trên một ổ trứng màu cement cách khá xa, con rồng đuôi gai không có ở đó.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, ngàn vạn lần thuyết phục bản thân không được quay đầu. Ít bụi và vảy da rồng rơi xuống, một cái đuôi đập vào cửa động, có thể kéo theo cả đầu tôi nếu không kịp cúi xuống. Con rồng ở mạn trái sân đấu, trông na ná một con chim với đôi mắt vàng y hệt tôi.

Tôi dùng một bùa Glacius, biến ra một cây cầu bằng băng để vượt qua khe nứt lớn, nhưng suýt nữa rơi thẳng xuống nơi đó vì luồng lửa đỏ làm tan chảy cây cầu tạm bợ. Con rồng đã giở ra ngón nghề nguy hiểm nhất của nó: phun lửa; khi còn ở những phút đầu của trận đấu. Mấy đòn đánh vật lý kiểu này thì chỉ cần một bùa Protego là đủ; nhưng có vẻ như con rồng đáng yếu dần. Thoáng nghe tiếng cụ Ollivander reo lên:" Sự cộng hưởng !"Và đó là lúc tôi nhớ ra, có thể là con rồng này chính là nguồn gốc của sợi gân tim gắn trong đũa phép tôi.

Con rồng hay nhảy ra về phía sau khi tôi dùng đũa phép, tôi tận dụng khoảng thời gian đó để nhanh nhẹn tránh những cái quất đuôi, giơ vuốt và phóng gai của con vật;một mặt khác thì liên tục sử dung bùa chú, xem chừng nó đã phun lửa kém dần. Sau lưng cũng bị vài cái gai đâm phải, và hình như máu đang chảy xuống tới eo, nhưng tôi vẫn gắng sức chạy đến ổ trứng, may mắn bắt được quả trứng cần tìm.

Tiếng reo hò được tăng lên mức cực hạn, có Gryffindor ngán ngẩm nhìn tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play