Thực ra chỉ có pelmini cũng đã khiến bữa trưa của tôi và Laura trở nên đầy đủ. Cô làm việc ở một rạp hát trong thành phố và được về nghỉ trưa nếu cô muốn, thế nên cũng thường xuyên trở về ngủ một giấc dài một tiếng vào ban trưa và ăn uống nếu có thể. Sau sự việc bức thư đó, tôi cũng không quan tâm nhiều và cứ lặp đi lặp lại một trình tự sống, nhưng nội trong vòng một tuần qua, mỗi ngày tôi lại nhận được những bức thư tăng theo cấp số nhân, mà quỷ quái ở chỗ ngoài địa chỉ ghi ở phong bì thì nội dung bên trong đều giống nhau y hệt, không lệch một chữ.

Tôi ngay lập tức nghi tới Christa và đám bạn đang cố làm phiền tôi, nhưng sau đó gạt bỏ vì cách những bức thư đến tay tôi không hề bình thường. Nếu không phải qua khe đưa thư, thì cũng là do nhưng con cú gửi tới hoặc trượt uống qua đường ống khói. Đáng lo hơn, địa chỉ thay đổi theo đúng vị trí tôi đang ở, không chỉ đơn giản là số nhà mà còn ghi chi tiết từng phòng một. Tới hỏi bưu điện cũng không có kết quả, vì địa chỉ người gửi không được ghi trên bì thư, và tôi thì được một pha ngượng chín mặt.

Tới ngày thứ mười hai thì số thư nhận được đã được tôi sử dụng để xếp thành một bầy hạc cỡ năm trăm hai mươi con cùng cây cỏ hoa lá cành, đủ để tôi treo kín trần phòng khách nhà mình, cảm giác giống như lạc vào một vùng mây nước không rõ ranh giới. Số miếng niêm phong bằng sáp chi tiết tới mức hoàn hảo được tôi bóc ra cất vào hộp như một bộ sưu tập dở hơi, chỉ mong là nó không chảy ra và dính chặt vào nhau dưới sức nóng đổ lửa của mùa hè. Hôm nay,  ngày thứ mười ba, một vị khách vãng lai lạ lùng xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Nói là lạ lùng vì ông ta cũng chuộng màu đen giống tôi, với bộ áo choàng đen dài chấm đất, mái tóc đen, dài nhờn bóng rẽ qua hai bên và cái mũi khoằm vĩ đại. Đôi mắt đen của ông ta lạnh lẽo, dễ làm cho người ta liên tưởng đến những đường hầm tăm tối không lối thoát, kết hợp cùng khuôn mặt không có tí gì gọi là biểu cảm, chắc chắn đã dọa sợ khối đứa trẻ khi ông đi ngang qua khu phố này.

"Trò là Irenne Eilander ?" Ông ta nói, tông giọng phát ra ở tần số thấp và âm độ nhỏ tới mức tôi có cảm giác nó sẽ mất hút vào hư không nếu không dỏng tai nghe kỹ, hai con mắt âm thầm đánh giá từ đầu đến chân.

"Vâng, ngài cần gì ở tôi ?" Tôi thu lại chút dũng khí mà trả lời. Bây giờ có thể nhận ra sự bối rối ở tôi qua hành động dùng gót giày đập đập vào nền gạch xám xịt y như biểu cảm của ông ấy bây giờ.

"Tôi là Severus Snape, nguyên giáo sư giảng dạy môn Độc Dược tại Hogwarts" Snape nhìn vào phòng khách với trần dán đầy chim hạc "Tôi nghĩ trò đã sử dụng những bức thư mà trường cố gắng gửi cho trò vào những việc không đâu. Chính vì sự đáp trả chậm trễ của trò mà con người khốn khổ này phải đích thân đến mời trò nhập học"

Được rồi, ngắn gọn, súc tích, tường tận. Nếu ông ấy đã nói như vậy thì tôi cũng làm theo.

"Xin lỗi, vì sao Hogwarts lại gửi thư nhập học cho con ?" Tôi dùng vài ngôn ngữ cơ thể để tỏ ý không hiểu. "Vả lại, con cũng đã theo học ở nơi khác"

Ông ta dừng nói, không khí xung quanh có cảm giác như lạnh đi vài phần, rồi lại nói tiếp "Trò ấy đúng thực là không nhớ, hay là không biết, Laura ?"

Bây giờ tôi mới biết Laura đã đứng đằng sau giáo sư Snape từ bao giờ, cơ mặt căng cứng, bàn tay nắm vào đã rất chặt. Chiếc xe màu xanh nhạt của cô đã đỗ ngay trước mặt, với cánh cửa bị mở ra một cách hớ hênh.

"Không có Hogwarts hay gì hết !" Cô rít lên " Ngài không biết sao, mụ ta đang mong rằng Irenne sẽ vĩnh viễn là một con người bình thường, và cứ thế, con bé sẽ được an toàn khỏi tai mắt của tụi Mỏ Quạ !"

"Tôi dĩ nhiên là biết" Giáo sư Snape gằn giọng"Nhưng con bé có quyền được biết về thân thế của mình, và một khi đã bỏ lỡ thời kỳ trưởng thành của ma lực, con bé có thể bị giết bất cứ lúc nào. Đó đã là sứ mệnh của toàn giới pháp thuật, chứ không phải là tâm nguyện của riêng ông bà Prince"

"Không !" Laura lại tức giận "Tôi không quan tâm cái vòng lặp ngu ngốc đó ! Con bé đã đủ an toàn rồi ! Tôi sẽ rất vui lòng nếu ngài biến ra khỏi đây và đừng bao giờ gặp Irenne nữa !"

"Nhưng thật đáng tiếc, nhưng điều cô làm lại khiến cho vòng lặp đó diễn ra nhanh hơn" Giáo sư Snape cười nhạt, nhanh chóng chộp lấy tay của tôi "Cầm chắc tay tôi !"

Tôi ngay lập tức làm theo lời của ông, chắc tới mức mà tôi có thể giật cánh tay của ông ra khỏi bả vai. Trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh dần chuyển thành màu đen. Tay chân tôi như thể được kéo dài ra gấp mười lần giống như bị kéo vào một hố đen, còn nội tạng thì như được nén thành một thứ dị dạng không biết nên gọi là gì nằm ngay giữa ngực. Ngay lúc này, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang cố bẻ cổ tôi và nén hộp sọ lại bằng một cái máy nén thủy lực, mặc dù chẳng có gì ngoài một không gian màu đen, còn mắt tôi đang mở thao láo nhìn xung quanh. Sau đó không lâu, đầu tôi bị kéo lên cao, rồi cả thân mình trở lại bình thường.

Tôi xoa xoa hai thái dương. Nếu việc độn thổ kinh khủng như vậy, tôi xin thề với Chúa rằng sẽ không bao giờ lặp lại điều này nữa.

"Xem ra bùa độn thổ ké vẫn chưa làm gì được trò" Ông ấy vẫn cầm tay tôi, nhưng đã thả lỏng thêm một chút. "Tôi mong trò vẫn đủ sức để lết đến Hẻm Xéo"

"Vẫn đủ sức, thưa giáo sư" Tôi lảo đảo đi theo, dừng lại ở một căn nhà xập xệ hết chỗ nói, nhưng khi mục sở thị bên trong thì lại có phần khác biệt. Trong quán, mọi người đều ăn mặc tương tự giáo sư, nhưng tôi lại có ấn tượng không tốt mấy với một vị phù thủy mặc áo chùng tím với khăn quấn trên đầu không khác gì đàn ông bên Ấn Độ, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi tỏi thoang thoảng phát ra từ đầu ông ta.

Tiêu điểm chú ý của toàn bộ quán có lẽ là một người đàn ông khổng lồ, nếu để ý thì có thể thấy lờ mờ bóng dáng của một cậu nhóc nhỏ thó đứng bên cạnh ông ta.

"Chào ông Hagrid, lại đi thực hiện cái nhiệm vụ mà cụ Dumbledore giao cho ông hả ?" Giáo sư Snape nói, cũng có chút gì đó thiếu thiện cảm.

Ông bác ấy quay ra nhìn chúng tôi. Râu tóc ông màu nâu và dày, che hết mặt, chỉ để lộ cặp mắt đen sáng. Ông mặc một bộ áo lớn, làm tôi có cảm giác mình có thể chui tọt vào đó mà đánh một giấc dài.

"Vâng, tôi làm một chút việc do cụ Dumbledore giao" Ông nhìn xuống cậu nhóc đứng cạnh mình, kéo cậu ta ra trước mặt tôi và giáo sư "Và đưa Harry Potter đi sắm đồ dùng cho năm học mới nữa"

Harry Potter, theo tôi thấy là một cậu nhóc thấp còn hơn tôi một cái đầu, tóc bù xù như tổ quạ, đeo cặp kính tròn trông như sắp tan tành đến nơi, quần áo rộng thùng thình che hết đường nét cơ thể của của cậu ta, bù lại là có một đôi mắt xanh lá nổi bật. Còn tôi thì một cây màu đen hòa chung với ánh sáng yếu của quán rượu, duy chỉ có làn da và đôi mắt là khác biệt, xem chừng có điểm tương đồng với cậu nhóc kia.

"Vâng vâng, và tôi cũng phải dính với con bé này đây"Giáo sư nhìn Potter bằng ánh mắt săm soi và lạnh lùng. "Tôi nghĩ ông nên đi ngay, vì cụ Dumbledore không thích sự trễ nải cho lắm."

Rất nhanh, tôi và giáo sư đi qua khoảng sân đằng sau cửa tiệm, chẳng có gì ngoài những thùng rác và một bức tường có điểm nhấn là một cái lỗ nằm ngay trên đó. Ông lấy một thứ giống một thanh gỗ ra, gõ vào mấy viên gạch xung quanh cái lỗ. Chúng dường như bị đánh thức, chuyển mình tạo thành một lối vào lớn dẫn đến một con đường lát đá với nhà cửa thấp lè tè ở hai bên đường.

"Trò căn bản hiểu phép thuật là gì chứ ?"Ông ấy hỏi tôi, giống như đang hỏi một cách vu vơ.

"Vâng. Nó là một loại năng lực phổ biến, giúp con người có thể thực hiện công việc mà không cần dùng đến công nghệ hay tốn công sức ?" Tôi dùng những hiểu biết của mình khi xem chương trình Phù Thủy Xứ Oz trên TV, kết hợp với dữ kiện trích ra được từ những lá thư mà trả lời. "Những người có pháp thuật được gọi là phù thủy và đều được đào tạo bài bản ở một nơi gọi là Hogwarts"

"Và tôi cũng mong rằng sau khi trả lời xong câu hỏi này thì trò có thể đừng hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa" Giáo sư kéo tôi vào một tòa nhà lớn bằng cẩm thạch trắng muốt, cao vọt lên so với những căn nhà liền kề

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play