Tôi đi xuống từ phòng thi thì gặp Cedric. Anh ấy hình như cũng đã thi xong môn Phòng Chống Hắc Thuật, ra ngoài rất thoải mái. Đi dọc xuống từ tòa tháp phía Tây xuống tới đại sảnh đường phải đi qua hệ thống cầu thang đồ sộ, dùng để thể hiện kỹ năng parkour và xử lý thông tin của bản thân. Huynh trưởng Yaxley đã có cảnh cáo về mấy cái cầu thang tự di chuyển, nhưng khi đi với một học sinh năm ba cũng đỡ lo lắng.

Cedric cùng tôi vừa đi xuống vừa nói chuyện thi cử, độ dài ngắn của các bậc thang tôi đều học thuộc lòng, lại còn có thể định hướng nhờ chuyển động của anh ấy, nên tôi cũng không quá để ý xuống bậc cầu thang.

"Vậy là ông kẹ ở thế giới phù thủy có sự khác biệt so với ông kẹ trong các truyền thuyết cổ của muggle"Tôi bàn với anh ấy về đề thi năm ba. "Em rất muốn xem thử ông kẹ của...ối!"

Bàn chân bước hụt của tôi bị kẹp chặt trong một mảng cầu thang bị hở, ngay đúng mắt cá chân, và nó càng ép vào chặt hơn nữa, khiến tôi phát ra những tiếng xuýt xoa đau đớn. Số gỗ và gạch đá lởm chởm cứa vào chân trái, đã rỉ ra chút máu. Tôi thử rút ra, nhưng nó càng đau và hai mảng cầu thang càng ép vào chặt hơn nữa.

"Em đừng cử động !" Cedric nhanh chóng trấn an "Chúng chưa muốn giết người đâu, thế nên một lúc nữa nó sẽ tha cho em thôi...Đây rồi..."

Khi hai mảng cầu thang cách xa nhau ra, anh nhẹ nhàng nhấc chân tôi ra khỏi đó một cách nhanh nhẹn. Nó liền đóng lại một cách cáu kỉnh, tạo ra một tiếng 'rầm', nhưng may mắn rằng không có thêm bất cứ thứ gì bị kẹp chặt trong đó. Cedric nhìn chân tôi, đánh giá một lúc, sau đó không nói gì, lại còn xốc tôi lên, bế kiểu công chúa.

"Lần sau em hãy để ý" Anh đi xuống những bậc cầu thang, cố tình chọn một lối đi ít người. "Ngay cả những học sinh có thâm niên đều bị mấy đoạn cầu thang kiểu đó bịp"

"Vâng, nhưng mà..."Nội tâm tôi gào thét kinh hoàng "Em vẫn có thể đi lại !"

"Ừ thì em có thể đi lại" Cedric nhắc lại lời tôi, bàn tay giữ ở khoeo đùi nắm càng chặt "Nhưng anh không nghĩ thế"

Tôi miễn cưỡng tựa đầu vào ngực Cedric, mùi gỗ thoang thoảng. Đây là loại mùi bình thường nhất trong số các mùi tôi thích như mùi sơn, xăng, sách cũ, tiền mới, chì màu mới, kim loại và máu của bản thân. Người ta e ngại tôi chủ yếu là vì mấy hành động quái đản và thú vui kỳ lạ như tỏ ra dễ chịu khi thấy người ta sơn sửa nhà; hoặc là khi họ đi đổ xăng. Tôi nghĩ rằng nếu đem thú vui đó vào Hogwarts cũng chẳng khá khẩm gì, bởi vì nhiều người còn chưa biết dùng xăng làm nhiên liệu(?!)

Bệnh thất cũng gần với lớp Phòng Chống Hắc Thuật, tôi chỉ cần chịu thế bị động trong khoảng thời gian ngắn trước khi Cedric thả tôi xuống giường bệnh thất. Bà Pomfrey nghe được tình trạng của tôi thì lại lặp lại điệp khúc: "Tôi nghĩ nên đập bỏ cái cầu thang đó đi, từ đầu năm đến giờ đã có hàng tá người bị nó bịp !"

Cái khiến cho mong muốn đó không được thành công có lẽ là tụi cầu thang quá khôn lỏi hay gì đó (loại như này ở quê tôi chết hết rồi- đùa thôi). Người ta khó mà lần ra cái cầu thang bịp đó khi nó liên tục di chuyển và chỉ lộ diện khi bạn trẻ nào đó lỡ chân đạp vào và bị chơi cho một vố đau quá thể.

May mắn thay vì tôi chỉ bị nứt xương nhẹ và các bó cơ vùng mắt cá chân bị tổn thương, đúng thật là tụi nó chưa muốn giết người. Sau đó lại là màn đau (đẻ ) khi bà Pomfrey rút những mảnh gỗ vụn nhỏ như cái dằm ra khỏi chân tôi, rồi lọ dược kinh khủng, băng bó chân và cấm đi lại cho đến sáng hôm sau.

Tôi muốn nổi loạn !

Cơ mà chân tôi bảo: " Mày nhìn tao này, xem mày có đi được không ?"

Tôi bảo: "Có !"

Bà Pomfrey bảo: "Muốn nốc một chai rượu Moxu thì cứ việc"

Và thế là câu chuyện về một con bé mắt màu áo đi mưa của các anh chị cảnh sát, chuyên nhảy chân sáo và squat khắp trường khép lại với một cái chân đau vì bị ngã cầu thang. Đó là một câu chuyện buồn, tôi sắp khóc đây này...

Bây giờ thì tôi đã làm những cái trò con bò nhất có thể, trong đó có màn nhảy nhót ngay trong lúc nằm trên giường theo những bài hát nổi như cồn mà tôi học thuộc lòng, hay tết tóc và rồi bung hết ra vì không có lấy một cái chun buộc. Chán quá thì vươn người thò tay lấy cái bệnh án bỏ sót lại ra đọc và xuýt xoa: "Chậc chậc, trẻ như vậy sao..."

Câu nói đó nếu là người khác nói thì tốt, nghe vào rất tự hào, nhưng nếu là bác sĩ nói thì có hơi... sốc. Chán rồi thì tôi lại móc đề thi Lịch Sử Pháp Thuật ra xem và nghiên cứu biểu điểm, dò sách để xem có trả lời đúng không và suýt khóc vì mất cả tá điểm, sai chỗ này, thiếu chỗ nọ, chẳng biết có đủ điểm không nữa...

Thực ra còn có một thú vui khác, khi tôi nghỉ học thì sẽ thường nhìn vào đồng hồ và thốt lên: "Ô, tụi nó đang học môn X bài Y", "Ô tụi nó đang ABCDXYZ với nhau","Ô tụi nó chắc đang bị giáo sư S mắng vì tội ngủ trong giờ" và ti tỉ những thứ lố bịch khác. Nếu áp vào hoàn cảnh hiện giờ thì chắc là Malfoy sẽ đi tuần tra và cà khịa Potter, Crabbe và Goyle tháp tùng cậu ta, Parkinson và Bulstrode thì chăm mèo, Bourbon tiếp tục bám Cedric, còn Theodore thì lại vùi mình trong thế giới của bản thân.

Sau khi hoàn thành bữa tối ngay trên giường bệnh, tôi nằm ngủ luôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play