Tôi hơi hoang mang một chút vì từ đầu năm tới giờ chỉ học chế mỗi thuốc trị mụn nhọt, cũng không rõ là có khả năng điều chế được Chân Dược hay không. Mặc dù công thức đã nằm sẵn trong sách, bất di bất dịch, nhưng trong đầu tôi gợi lên nỗi lo lắng rằng sẽ làm nổ cả lớp học như những gì Seamus Finnigan đã, đang và sẽ làm.
Sách yêu cầu tôi xắt nhuyễn đậu An Thần để lấy dịch, nhưng tôi nghĩ với kết cấu dễ hút nước của nó thì toàn bộ chất dịch sẽ bị phần bã hút hết sạch. Tôi quyết định đi một nước đi hay và nguy hiểm hơn cả: dùng sống dao nghiền thử đậu. Phần vỏ sẽ chỉ bị nứt ra đôi chút vì áp lực, nhưng chất dịch thoát ra ngoài cũng không thể qua vỏ mà chạy vào bên trong, kết quả thu lại được rất nhiều, mặc dù so với cách xắt nhuyễn đều cho ra lượng dịch như nhau.
Tôi dùng dao hất gần hết số đậu An Thần kèm theo dịch vào vạc, đồng thời ghi chép lại những gì mình đã làm. Tiếp theo là gọt vỏ rễ cây Nữ Lang, tôi làm việc này khá nhanh.
Thêm nước sông Mê Âm Phủ và rễ cây xắt lát vào, sau đó dùng muỗng ấn số nguyên liệu chưa tan hết vào thành vạc, giống như chỉ đang làm bột bánh churros. Đây là việc yêu thích của tôi khi trộn những chất lỏng đặc sệt vào nhau và ngắm chúng hòa quện dần đều. Giai đoạn hai của việc bào chế theo như trong sách thì chỉ bắt đầu khi thuốc trong vạc chuyển màu xanh lơ ngả lam, bốc ra khói trắng mịn màng khiến cho người ta có những xúc cảm về sự chân thật, hoàn toàn giống với những gì đang diễn ra. Mấy con ruồi giấm phơi khô (không chắc là của Mendel hay là của ai đó) có lẽ hận tôi tới xương tủy khi tôi ném chúng vào cối chày giã thành bột chung với cánh dạ bướm ưng tử thủ và vỏ sò.
Thêm một chút dịch đậu An Thần còn sót lại vào số bột vừa giã xong, tôi đổ chúng vào vạc theo từng đợt và từ từ khuấy theo chiều kim đồng hồ cỡ bảy vòng. Nhưng nó vẫn chưa trong vắt như những gì trong sách miêu tả, vẫn còn là chất lỏng màu xanh xám ảm đạm với làn khói trắng. Tôi trở nên lo sợ, nếu thứ thuốc này không thành công thì tôi sẽ làm thế nào ? Và còn hối hận khi đã dùng sống dao găm nghiền số đậu An Thần thay vì xắt nhuyễn nó nữa ?
Hóa Học muggle khác Độc Dược phù thủy ở chỗ các phản ứng Độc Dược là bất quy tắc. Các yếu tố nhỏ như số lần khuấy, chất liệu dụng cụ có thể làm thay đổi thành phẩm.
Ờ thì thôi, tôi đành nhẹ nhàng báo cáo giáo sư Snape là :"Giáo sư thân yêu ơi con đã tới bữa quên ăn nửa đêm vỗ gối ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa để chế ra cái Chân (Lông) Dược khỉ gió mà tới tận năm năm sau con mới được học đến, vì vậy con cắn rơm cắn cỏ con lạy giáo sư tha lỗi cho con lần này nếu như mà thành phẩm làm ra như bịch cứt rồng."
May quá khi tôi không phải tuôn ra một tràng như thế, vì ai đó đã khoanh tròn vào dòng "khuấy bảy lần" và đánh mũi tên ra lề sách là "+6 vòng, ngược chiều kim đồng hồ". Tôi đánh liều làm theo, và ừ thì chỉ dẫn được thêm thắt trong đó không hẳn là sai, vì vạc Chân Dược của tôi đã trong vắt, đủ để nhìn thấy bã thuốc còn sót lại dưới đáy. Tôi thật sự muốn đi tìm người đã viết nó ra để cảm ơn rối rít sau màn cứu cánh ngoạn mục trước viễn cảnh bị giáo sư Snape ném vào vạc.
Số chất lỏng đã bốc hơi kha khá, chỉ còn lại một chút độc dược hơi sệt một chút, mà khi dùng muỗng nhấc lên thì Chân Dược chảy thành một dòng không ngắt quãng, coi như là đã thành công.
Tôi đưa thành quả cho giáo sư. Ông ấy không quay đầu lại nhìn, từ đầu tới cuối chỉ quay lưng ngắm những chai lọ và sách vở đằng sau.
Tôi rón rén đặt chai thuốc lên bàn. Rồi sau đó định hỏi đã xong chưa.
"Thưa giáo sư..."
"TẠI SAO LẠI TÒ MÒ VIỆC DU HÀNH THỜI GIAN, HẢ ?" Giáo sư đột ngột rít lên, làm tôi suýt đánh rơi thuốc. Chuyện này là sao vậy ? Sao lại gọi tôi đến, mất thời gian chế thuốc, rồi lại mắng vốn ?
Một chuỗi cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng. Tôi cố gắng lí nhí: "Dạ thưa giáo sư...chỉ là tò mò thôi ạ... Chuyện giáo sư nói về Laura..."
'Ta nói cô ta sẽ chết thì cô ta sẽ chết !"Ông ấy hạ giọng."Không bàn cãi, không sân si ! Sự tò mò giết chết con mèo, trò càng cố tìm hiểu thì chẳng có ích cho bất kỳ ai cả !
Tôi nín bặt.
Giáo sư hít mọi hơi dài, thở hắt, rồi chốt hạ một câu."Tới kỳ nghỉ lễ hãy ở lại Hogwarts"
Tôi nghĩ nên quên đi vụ Laura
oOo
Sáng hôm sau, là sáng Chủ Nhật. Mấy học sinh lớp lớn đi gần hết tới một ngôi làng gần trường, còn lại đều đi chơi bên ngoài. Mặt hồ Đen tuy không bị đông cứng, nhưng rìa của sổ lớn ít nhiều đều có tinh thể băng đóng thành mảng, bởi vì mùa đông sắp đến. Đêm hôm qua là một đêm lao lực vì tôi phải gồng đứt cơ để chế ra một liều Chân Dược, và bây giờ đến cả huynh trưởng Yaxley cũng lôi cổ tôi vào phòng của huynh trưởng.
Ừm...tôi hiểu được cảm giác muốn phấn đấu làm huynh trưởng của mấy bé học sinh rồi, vì bên trong bài trí rất khủng bố so với phòng của một học sinh bình thường, có cảm giác như tôi có thể sống luôn ở trong này. Huynh trưởng tự do hồi xuống sofa màu đen, lôi ra một tập giấy.
"Vâng, thưa huynh trưởng, anh có thể giải thích lý do vì sao đột nhiên lại lôi tôi vào đây ?" Tôi hơi lảo đảo vì chưa có gì bỏ bụng
"Em có muốn tham gia đội bóng nhà ?" Anh ta phe phẩy tập giấy trên tay. "Biểu hiện trong tiết học Bay của em khá tốt"
"Nếu tôi có thể" Tôi chớp chớp mắt. Việc vừa phải vận động cơ tay không ngừng nghỉ trong suốt cả tiếng khiến tay tôi rệu rã, ngay cả khi buông thõng ra hay bỏ vào túi áo đều như thế. "Nhưng phải chờ đến năm sau ?"
"Đúng vậy" Anh ta đưa cho tôi tập giấy "Cầm lấy và dành thời gian ra mà đọc kỹ"
Tôi giữ tập giấy trong tay, liền giật mình vì một tiếng 'rầm' phát ra từ phía ngoài. Đội trưởng Marcus Flint đạp cửa ra và nói những câu đại loại như: "Ê blin, đi tập Quidditch hay là ăn đấm ?"