*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau vài ngày bình tâm lại, tôi nhận được tin về nguyên nhân của sự cố xảy ra cùng ngày với vụ nổ. Nạn nhân là một sinh viên của Gryffindor, cũng thuộc đội Quidditch của họ. Với trách nhiệm của huynh trưởng, chúng tôi được giao trách nhiệm đi tuần, đồng thời thông báo về những thay đổi mới: giờ giới nghiêm được kéo dài, các học sinh hạn chế ra khỏi ký túc xá trừ khi đi học, nếu đi cũng phải đi theo nhóm năm người, đến bữa ăn cũng phải dùng trong phòng sinh hoạt. Các tiết học ngoài trời và cả Quidditch bị bãi bỏ. Ra vào phòng sinh hoạt và nơi đông người phải được kiểm tra kỹ càng.

Nguyên nhân xảy ra bên tôi thì tôi biết rồi, còn bên cô gái kia là do đồ vật bị nguyền. Cụ thể là sợi dây chuyền đá mắt mèo xanh trông rất quen. Nó đã xuất hiện ở một nơi nào đó, có lẽ là ở nơi tối, để cho màu sắc mị hoặc của nó tỏa sáng nhất, nổi bật nhất, cho người ta tò mò mà chạm vào. Ai đó đã sai cô gái kia mang nó vào trường, trên bì thư còn ghi rõ tên cụ Dumbledore.

Nhìn vào hậu quả nó gây ra, cứ cho mục đích của việc này là ám sát đi. Mặc dù cụ Dumbledore có thể không có hứng thú với nữ trang, nhưng không có nghĩa là cụ không có cớ để không đụng vào nó. Kể cả khi có đeo găng tay, vẫn có tác động xấu lên ngườ chạm phải nó, nên nó chính là món đồ ám toán vô cùng hữu hiệu.

Hai sự cố trên đã khiến toàn bộ phụ huynh lẫn học sinh nháo nhào thu dọn hành lý để rời trường. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có bất kỳ đảm bảo nào rằng khi ở nhà họ có an toàn hơn hay không, hay con đường họ đi có suôn sẻ không. Hogwarts dù bất ổn, nhưng ít ra vẫn là pháo đài phòng thủ tốt hơn so với một căn nhà bình thường, không ma thuật bảo hộ, không khai báo, không khám xét. Vụ sập cầu hồi hè đã là hồi cảnh báo lớn nhất, rằng bè lũ Voldermort sẽ không nương tay. Chúng sẵn sàng phá phách mặc cho hậu quả để lại có khiến hai thế giới hòa quyện vào nhau theo cách hỗn loạn hay bình ổn, cốt là chỉ để khoe cái gốc phù thủy thuần chủng của mình.

Thực ra, cũng chỉ có vài người cuốn gói ra đi. Rồi sẽ xin vào một trường trung học, hoặc bỏ học luôn. Tôi không quá tò mò về tương lai của họ. Một khi họ bước chân ra khỏi cổng trường, Hogwarts sẽ không còn trách nhiệm bảo vệ họ nữa, và cũng hầu như không bị truy cứu hình sự nếu lỡ như họ gặp bất trắc bên ngoài.

Vài hôm sau có một buổi học với thầy Dumbledore. Vẫn là về mấy đoạn ký ức, của thầy, của ai đó, khó mà biết trước

Merope Gaunt dừng chân ở London. Cô ta bán đi sợi dây chuyền của gia tộc với giá rẻ mạt cho chủ tiệm Borgin&Burkes, đổi lại vài đồng bạc cho cô ta ăn uống ngủ nghỉ mấy ngày trước khi sinh đứa con của mình với người thương-cái gã muggle đã bỏ cô ta lại, không chút thương tình.

Dĩ nhiên với chút ma thuật của mình, cô ta có thể tự kiếm đồ ăn và một chỗ ở tạm-nhất là cái bụng bầu và bộ dạng rách rưới của cô ta đi qua đi lại cũng có nhiều người thấy thương tình. Nhưng cụ Dumbledore phỏng đoán rằng sự cự tuyệt của Riddle đã rút đi số ma thuật đó ngày qua ngày, mà chính Merope cũng từ chối cầm đũa phép vì sự tuyệt vọng của bản thân.

Đáng ra cô ta sẽ chết bên lề đường vì đã chảy nước ối lẫn máu me đầy dưới chân, trong đêm giữa tháng mười hai lạnh thấu xương, đem theo cả đứa con chưa được sinh ra của mình. Nhưng Tyche và Eileithyia đã đến kịp lúc, để cho chỗ cô ta gục bên cạnh là cô nhi viện, rồi được họ đưa vào đỡ đẻ. Tuy vậy yếu ớt vốn sẵn, Merope không qua khỏi. Mấy phút cuối đời thấy con trai, cô ta chỉ nói đúng tên cha đứa bé, Tom Riddle, và nó trở thành tên của con bà ấy. Tom đươc cô nhi viện nhận nuôi kể từ đó.

Mười một năm sau, một cụ Dumbledore đã tới cô nhi viện kia. Dumbledore này trẻ hơn, có bộ râu màu vàng nâu và bộ đồ gọn gàng. Ông ta lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ, xem nó được vài giây, rồi mở cổng sắt đi vào bên trong.

Đó là một cô nhi viện nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Tựu chung là đủ để mỗi đứa trẻ có một phòng riêng rộng cỡ tám mét vuông, một cửa sổ, một giường đơn, một bộ bàn học, một tủ quần áo. Có bà giáo nhiệt tình tiếp đón. Phòng của Tom không đặc biệt lắm, bày vài thứ đồ chẳng ai nghĩ có thể dùng làm đồ trang trí : hơn chục hòn đá sỏi nhỏ sắp xếp chẳng có trình tự, vài món đồ chơi mà ở tuổi mười hai, chẳng đứa trẻ nào thích cả.

Tom ngồi bên ghế, trên mặt không có dấu tích nào của nhà Gaunt, xinh trai, có hơi cao. Thằng bé mặc bộ đồng phục màu xám của trại trẻ, tóc tai gọn gàng, trông rất ngoan ngoãn.

Lý do Dumbledore trẻ đến đây, là để đưa cậu ta giấy mời nhập học. Thời điểm này, thầy vẫn là giáo viên bộ môn, nên vẫn phải đích thân đi làm trách nhiệm này cùng nhiều người khác. Nhưng Tom không tin. Thái độ và lời nói cậu ta có gì đó rất "sắc", khác hẳn bộ dạng ú ớ nhiều đứa trẻ đeo lên mặt lúc mới được giáo viên đến tận nhà. Và cũng như một đứa trẻ phù thủy, cuộc sống ở thế giới con người của Tom không mấy suôn sẻ. Mới đây thôi, cậu ta đã làm cho một vài đứa trẻ bị thương tích, xung quanh xảy ra nhiều chuyện kỳ quái.

Nhưng Tom chủ động hơn nhiều trong cái sự kỳ quái đấy. Cậu ta có thể làm cho đồ vật di chuyển theo ý muốn, sai khiến động vật dù chẳng quen thân, và thậm chí làm cho con người ta đau đớn. Nói cách khác, cậu ta là một thiên tài từ nhỏ.

Rồi như dừng lại. Trong tiếng nói giảng giải của Dumbledore trẻ, Tom mãi nhìn về một phía-chính là phía tôi-cái màu mắt đỏ, độc địa như xuyên thủng tâm can, mãi không dứt. Và rồi Tom lớn lên, thành gã huynh trưởng trong hầm ngầm của Slytherin bên con rắn to lớn, và rồi trắng bệch đi, trở lại bộ dáng của lần cuối cùng tôi thấy hắn.

oOo

Lớp trưởng lớp tôi mua trà chanh khao lớp =))) and guess what tôi bốc trúng cốc thứ 13 =))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play