Tuyết và khói bụi thổi tung lên mặt tất cả. Một số người như tôi, kịp nhận ra điểm đáng ngờ mới tránh ra thì chỉ bị xây xát nhẹ, còn vài người gần hơn thì không biết ra sao. Tuyết tan chảy do sức nóng, vừa bay lên thì rơi xuống như mưa, nên không mất quá lâu để thấy tàn dư còn lại sau tiếng nổ đinh tai-là một cái xác không đầu, cháy rụi.

"Episkey" Tôi thử dùng thần chú sơ cứu bản thân, không có công hiệu. Vậy một là do đũa phép của tôi, hai là tôi đã chịu thương tổn của ma thuật. Hầu hết đều có thương tích, tôi lại không mang bông băng, tôi chỉ có thể kêu cứu những người gần đó-may là họ đến gần như ngay sau đó vì âm thanh đáng chú ý.

Tôi không nghĩ là chỉ bị hiểu lầm thôi mà nhiều người bu lại chỗ này như vậy. Tổng cộng số người ở hiện trường bao gồm tôi và nhóc vừa nãy ra thì có mười ba. Trong đó có một người chết ngay tại chỗ-chính là nhóc vừa bị nổ; vài người bị bỏng nặng, vài người nữa bị thương nhẹ. Công tác cứu hộ bắt đầu ngay sau đó, chỉ mất khoảng dưới mười lăm phút để gọi cáng đưa những người bị thương nặng đi.

Bệnh thất chưa bao giờ đông thế này. Ngoài trên dưới mười người bị ảnh hưởng bởi vụ nổ ban nãy, còn có một cô gái thuộc đội Quidditch nhà Gryffindor gặp tai nạn. Không chỉ riêng bà Pomfrey, các giáo sư khác cũng phải ra quân trợ giúp, trong đó chữa trị cho hai người bị nặng nhất mỗi người cũng đã phải có hai giáo sư túc trực, kết quả lại phải chuyển ngay đến  bệnh viện Thánh Mugo cùng với cô gái Gryffindor kia. Vài người nữa cũng phải nằm giường bệnh vài ngày, cuối cùng chỉ có tôi được xuất viện ngay.

Tôi thất thểu đi ra khỏi bệnh thất ồn ào, ngồi sụp xuống dưới chân cầu thanh lạnh ngắt. Tôi nhớ mang máng đã thấy, trên cái vòng dày cộp có loáng thoáng một hình tam giác...

Phải, có lẽ là Hội Thiên Nhãn. Chỉ chúng mới làm ra trò tàn bạo như thế này, lấy trẻ em ra làm vũ khí. Và cũng chỉ có chúđó, cũng bè lũ Voldermort mới có cách len qua các lỗ hổng bảo mật rồi gửi đến đứa trẻ đó, có lẽ là để làm mồi nhử ai đó, hoặc là một lời thách thức, một mánh lới tinh vi, hoặc một kế hoạch giết người.

"Irenne" Một giọng khàn chảy ra từ bước chân trước mặt tôi, phủ bởi áo chùng dài chấm đất.

Là cụ Dumbledore. Nhìn trang phục dày cui của cụ cùng tuyết bám trên vai, tôi có thể lờ mờ đoán được cụ vừa trở về từ một chuyến đi không mấy êm ả. Suốt mấy ngày nay cụ không có ở trường, hèn gì chúng lại mạnh tay đến thế.

"Con xin lỗi..." Tôi lí nhí đầu môi. "Tình báo đã đến chậm..."

"Không ai có lỗi cả" Cụ đáp sắc lẻm. "Lên văn phòng thầy"

Tôi đi cùng cụ lên tới tận tầng lầu cao nhất, vượt qua con thú đá và bậc thang cuốn để vào văn phòng đã nhóm lò sưởi từ trước, các thứ bánh kẹo và chè chén đều bày ra như chỉ chờ cụ về. Cụ thở dài, ném áo chùng vào cái giỏ mây đặt gần bàn giấy một cách căng thẳng.

"Thì ra đó là mục đích của mấy vụ mất tích gần đây"

À phải, chừng cuối hè, thông báo tìm người cứ hiện đầy ở ngoài đường. Đối tượng nào cũng có, nhưng chủ yếu là gốc muggle và máu lai, lại còn là học sinh từ năm ba trở xuống. Vốn dĩ tưởng chỉ là tin giả hay gì đó, nhưng chứng kiến lễ phân loại dài đúng 15 phút đầu năm thì tôi mới biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

"Khi bé, con có trải qua một sự bùng nổ nào đó không ?" Cụ Dumbledore hỏi."Khi con chưa ý thức được rằng mình là phù thủy, và rồi khi bị kích động hoặc tổn thương, sẽ xảy ra một số hiện tượng lạ"

"Là bạo động ma lực"  Khi còn bé, lần đầu tiên tôi xảy ra bạo động là chừng năm hay sáu tuổi gì đó. Hôm ấy là một ngày đông tuyết dày ngập cổ chân, tôi trốn ông bà chạy ra ngoài để rồi bị đám trẻ con trong khu chửi như cái đĩa xước. Sau đó tất cả đều bị thương, ông tôi hớt hải chạy đến, lẩm nhẩm gì đó với tụi nó mà giờ tôi mới biết là thần chú.

"Phải, tùy điều kiện sống mà sẽ có những phản ứng khác nhau. Những đứa trẻ sinh sống trong môi trường pháp thuật sẽ sớm ổn định được ma lực cho tới khi đi học, dẫn đến không hoặc ít xảy ra bạo động, nếu có thì đa số đều mang cường độ ở mức trung bình thấp. Nhưng những đứa trẻ sinh ra mà không biết đến sự tồn tại của ma thuật sẽ trải qua bạo động dữ dội hơn. Cùng với Bộ, Hội Thiên Nhãn sớm hiểu ra tiềm năng của nó." Cụ tháo mũ đi đường để thay bằng cái mũ len màu tím oải hương. "Chúng lên kế hoạch bắt giữ hàng loạt các phù thủy trẻ tuổi để sử dụng họ như một...loại bom"

"Bom ?" Tôi vừa tức giận vừa sợ hãi "Vô nhân tính thì cũng phải có chừng mực thôi chứ ?"

"Voldemort và bè lũ đồng minh cũng chẳng còn là người." Cụ đáp lại bằng một câu nói nghe rõ trầm cảm. "Chúng sẽ được cho uống một loại thuốc gây ảo giác, làm cho nạn nhân luôn luôn sợ hãi, hoặc tức giận. Với vỏ bọc là một đứa trẻ tội nghiệp bị vứt ở đâu đó, sẽ chẳng có ai dám tấn công chúng và cố đến gần để cứu giúp. Và rồi khi độ dao động đạt tới cực điểm, lượng ma lực phóng thích ra môi trường xung quanh sẽ kích hoạt con chip gắn trên cổ nạn nhân dẫn đến một vụ nổ. Thương tích nó gây ra cũng không đơn giản, đặc biệt còn khó chữa lành gấp nhiều lần chất nổ thông thường"

Mồ hôi lạnh chảy xuống.

"Vài chục năm trước, khi Grindelwald còn làm chủ Châu Âu" Tôi nhìn cụ lôi ra một tập giấy từ túi xách "Ông ta có ý định nuôi dưỡng Credence Barebone, một Obscurial"

Trong tập giấy ghi sẵn mấy dòng đánh máy cũng vài hình ảnh minh họa. Đây là điện báo lấy được từ Hội Thiên Nhãn, tức là một trong hai bên: cụ Dumbledore và bên tình báo đã chậm một bước, mới dẫn đến thảm cảnh ngày hôm nay. Dự án nghiên cứu- vũ khí hóa bạo động ma lực và Obscurial-ám chỉ các phù thủy trẻ bị đè nén về hai mặt thể chất và tinh thần trong môi trường kỳ thị pháp thuật, cùng sự ghét bỏ năng lực của bản thân. Nói ngắn gọn, chúng giống như quả dưa hấu bị buộc quá nhiều chun. Sự đè nén cả trong và ngoài sinh ra năng lực hủy diệt, gây ra thiệt hại cực lớn-tức là khi được thêm cái chun cuối cùng, một sự kích động. Chúng nuôi dưỡng những đứa trẻ dưới điều kiện giáo điều cực tồi tệ, tiêm nhiễm cho chúng những tư tưởng tự hại và cuối cùng sử dụng như một loại vũ khí.

Tôi muốn vạch trần chúng lắm. Nhưng cái cảm giác bất lực đến sợ hãi trong những cơn mê man vì sốt cao lại hiện lên lần nữa. Chúng đã quá mạnh, bỏ lại Quân Đoàn XIII ở một nơi nào đó xa xăm. Phải làm gì đây, trong khi tôi lại càng yếu đi, mà chúng lại mò điểm yếu của tôi như vặt bừa cọng cỏ nào đó ở ngoài đồng-vừa dễ tìm mà cũng dễ triệt.

Người ta thường nói ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên là rất mỏng. Vậy tôi cũng muốn bị điên một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play