Chủ nhân của giọng nam, Tom, là cha của Voldermort. Không lạ gì khi thấy ánh mắt nhìn Tom của Merope đắm đuối, xen lẫn thèm thuồng.
Nhưng cái gốc gác bẩn thỉu của cả hai trong mắt hai bên gia đình không cho phép họ nói chuyện với nhau đôi ba lần, huống gì là lấy nhau. Và có lẽ trong một ngày hè nóng nực nào đó, trong cốc nước mát Merope mời Tom lại có pha thêm Tình Dược.
Hai người họ dắt tay nhau bỏ trốn khỏi ngôi làng. Marvolo ra tù thì lại gặp cú sốc lớn khi con gái si mê một tên muggle rồi bỏ đi biệt xứ, trong nhà thay vì có bữa cơm nóng hổi thì chỉ có bụi phủ dày đặc và lời nhắn nguệch ngoạc giải thích của con gái. Ông ta thề không nhắc tới con gái nữa, và cũng chết không lâu sau.
Merope thì không khá hơn bao nhiêu. Sau vài tháng chung sống, dường như chút lương tâm, chút vọng tưởng rằng Tom thực sự yêu cô ta khiến cô ta ngưng dùng thuốc. Nhưng nhận lại là cái kết đắng: Tom đã bỏ cô ta lại với cái bụng bầu. Hắn không thực sự yêu cô ta, thậm chí còn không có chút trách nhiệm nào với con của hai người, chẳng cho nổi cô ta ít tiền nuôi con và chăm sóc cô ta ít nhất đến khi đứa bé ra đời.
Nhưng còn Medarda là ai ? Vì sao Marvolo lại nhắc đến cái tên đó ?
Chuyện nhà Gaunt, tôi nắm rõ. Chỉ có điều tôi không biết người chị em của Merope vì sao không được ghi chép trong các cuốn gia phả, cũng không được nhắc đến trong bất kỳ văn kiện nào. Và cũng không biết vì sao Marvolo lại cay nghiệt với cô ta như vậy.
"Medarda Gaunt có lẽ chết từ lâu rồi" Cụ Dumbledore gẩy kính. "Hoặc là cô ta đã thay tên đổi phận hay bỏ đi biệt xứ..."
OoO
Nghi vấn về người phụ nữ tên Medarda vẫn còn kẹt lại trong suốt nhiều buổi học tiếp theo, khiến cho bản thân tôi không ít lần phụt nước thằng vào ai đó không mong muốn trong tiết học Bùa Chú, thậm chí còn suýt cháy sách của vài người. Nỗi nghi vấn dần chuyển thành bế tắc khi giáo sư Flitwick nhận xét phong độ của tôi không còn như trước, cộng thêm lịch tuyển thành viên của đội Quiddich đang đến gần.
Thực tình, tôi muốn dứt điểm rắc rối với cây đũa phép thật nhanh trước khi thi học kỳ, chậm nhất là tới tháng sáu năm sau. Không cần bàn, năm năm qua ở Hogwarts, những chuyện căng cực nhất đều xảy ra vào tháng sáu. Từ hòn đá phù thủy bị đánh cắp, chiến đấu với Tử Xà, giải cứu Black, cho đến Tam Pháp Thuật, và trận Sở Bảo Mật. Tất cả dù có thể không có tôi tham gia, nhưng đều cần đụng đến bùa chú rất nhiều.
Graham, Cassius, Miles và Adrian đều đã ra trường hết rồi. Vậy là phân nửa đội đều không còn, trở thành lỗ hổng khá lớn trong đội hình. Draco cũng không còn hăm hở như trước.
Ứng tuyển lần này không nhiều như năm ngoái. Quanh quẩn có mấy người, Blaise, Vaisey, Urquhart, Takagi, Harper, Baddock, Suruga (nghĩ lại thì thấy nhà Slytherin có khá nhiều người gốc Nhật), và, ờm...Theodore.
Những năm trước cậu ta tỏ ra vẻ như là bà mẹ bỉm sữa xem con gái làm thế nào chỉ đạo một đội Quidditch, lần này lại đặc cách đích thân tham dự, kể ra cũng lạ lắm...không, cả dàn tham dự năm nay lạ cực kỳ. Toàn là mấy tên cao to tưởng chừng như gấp đôi cả tôi rồi, vóc dáng cây nhang của Theodore và Blaise cũng bay đâu mất mà tôi không để ý.
Bởi vì Draco không còn thiết tha với chuyện bắt bóng-biểu hiện là cậu ta suốt buổi tập đều mang bộ mặt đăm chiêu, thể hiện tâm của cậu ta không thuộc về sân cỏ. Vì thế tôi không nghĩ nhiều mà thêm Vaisey làm Tầm Thủ.
Tuy nhiên, nan giải nhất vẫn là Thủ Quân và Truy Thủ. Trừ tôi ra, vị trí Truy Thủ đều sạch trơn, còn Tấn Thủ chỉ có Bletchley nhưng anh ta đã ra trường.
Takagi thì loại đi, năm trước anh ta có tham gia, nhưng bắt chưa được mấy trái thì đã sụn cả lưng. Một số người như Baddock, Suruga,...dù có thể lực nhưng phản xạ kém quá. Còn Blaise, cơ may cậu ta cũng có thể làm truy thủ hay gì đó...Harper cũng được, còn Urquhart và Theodore thì...ờm...
Urquhart kỹ năng và tốc độ đều rất ổn, nhưng có vẻ hơi khó hợp tác. Cậu ta kém hơn tôi khoảng hai ba năm gì đó, sức vóc cũng không phải dạng vừa. Nhưng Urquhart luôn lấn lướt tôi không chỉ trên sân cỏ, mà nếu tôi không làm huynh trưởng và đội trưởng đội bóng, cậu ta sẵn sàng ngồi lên đầu tôi luôn.
Tôi không phủ nhận rằng nếu đã leo lên đến vị trí này rồi, người ghét tôi không thiếu. Thậm chí gia đình Urquhart còn đã và đang phụng sự Voldermort, có thể chừng hai ba năm nữa mà hắn chưa bị đánh bại, đội ngũ Tử Thần Thực Tử sẽ có mặt cậu ta.
Theodore được nhất ở khoản phối hợp với nhau vì, ờm, ai cũng biết hai đứa tôi dính nhau từ năm nhất. Nhưng tài Quidditch của hắn vẫn luôn là ẩn số vì suốt mấy năm nay, hắn không quá nhiệt tình với môn này. Và tôi thì cũng sợ rằng mình đặt kỳ vọng quá cao.
Truy thủ thì thôi đi, có quá nhiều người tranh vị trí trruy thủ rồi. Bởi vì đây chính là vị trí dễ chơi nhất và cũng đông cầu thủ nhất, hầu như có thể chơi theo cảm tính, cũng không có quá nhiều áp lực. Dù phối hợp tốt, nhưng Urquhart và Vaisey vẫn linh hoạt hơn nhiều so với Theodore. Bù lại, Theodore có lối chơi theo kiểu ổn định, tôi không nghĩ gì mà nhét hắn vào vị trí thủ quân. Những người như Harper, Blaise thì làm dự bị. Sau đó còn vài buổi tập làm quen đội hình nữa, tới tầm cuối tháng mười là có thể ra sân.