"Cha cậu...vẫn luôn lạnh nhạt như thế à ?"Tôi nhìn theo bóng lưng rắn chắc, cũng vuông vắn đi qua cửa phòng khách. Cách đây khoảng chưa đầy một phút, tôi có nhìn được góc nghiêng của ông ấy-góc nghiêng hao hao Theodore, nhưng có gì đó bụi bặm hơn nhiều.

Sau trận đấu ở Sở Bảo Mật, tôi cơ bản vẫn chưa biết Ezekiel Nott có quay trở lại phục tùng Voldemort không. Căn cứ vào biểu hiện cũng nửa úp nửa mở, nếu không hỏi thẳng thì không thể biết được. Chưa kể khi xưa, việc Nott tham gia Voldemort hay không thì cũng chỉ là dự đoán, vì gia đình ông ta trông có vẻ yên ổn hơn so với những phù thủy chính nghĩa; đồng thời lại không có bao nhiêu cáo buộc liên quan đến Tử Thần Thực Tử.

"Ông ta đối với tôi như vậy cũng được đâu đó hơn mười năm rồi" Theo đáp.

Tôi không có thói quen đi tìm hiểu người ta cảm thấy gì. Xưa nay tôi đều thế, vì so với làm bạn với mọi người và thấu hiểu họ, tôi thích đứng trên đỉnh tháp một mình hơn. Nhưng với Theodore thì khác, tôi cảm thấy việc đào sâu vào tâm lý hắn đột nhiên có ích hơn những người còn lại, bởi vì tôi đã tiến khá xa, mà những gì tôi biết về hắn mới chỉ là bề nổi mà thôi.

"Mẹ tôi mất từ mười năm trước" Hắn nói "Trong cái đêm mà bà ấy được cho là đã chết, tôi nghe thấy tiếng thét của bà ấy văng vẳng trong nhà. Nhưng cho dù có cố đi tìm bà ấy, cho tới khi không còn âm thanh gì nữa, thì tôi cũng không thể, còn cha tôi thì như biến mất khỏi ngôi nhà vậy. Khoảng hai hôm sau thì có nhân viên của bộ đến, còn tôi thậm chí không biết vì sao mẹ tôi lại chết đột ngột như thế, ngay cả xác cũng không thấy được một lần"

 Cho dù bố mẹ tôi mất sớm ngay trước mặt tôi, thì tôi lúc đó cũng không đủ thông minh để nhận ra hai người họ đã chết, lại càng khó để nhớ ra, nhưng ít nhất được biết hai người họ chết vì cái gì. Còn Theodore, cái chết của mẹ hắn có le đã trở thành nghi vấn khiến cho tình cảm cha con nhạt dần, thậm chí là nghi ngờ lẫn nhau.

Bà ấy là Bernice Nott, nhũ danh Bourbon. Là người đặt làm cây đũa phép mới cứng trong tay tôi. Cũng vì thế mà tôi mới chịu lái xe đến chỗ hắn để tìm hiểu vì sao bà ấy lại muốn làm ra cây đũa phép này. Có thể phu nhân Nott muốn hóa giải lời nguyền của lũ quái năm chân-tôi nghĩ vậy, vì chúng vẫn luôn ở hòn đảo đó, chờ đợi người đến giải thoát chúng khỏi hình hài ghê tởm của mình.

Có vẻ mong muốn đó không thể hoàn thành nhờ cái chết của bà ấy. Nhưng bà ấy chết thế nào, tôi không thể tra trong hồ sơ, cũng không biết có nên hỏi hắn hay không, vì chuyện này được tính vào chuyện vô cùng nhạy cảm.

"Vậy cậu nói mẹ tôi đã đặt làm cây đũa này" Theo rót thêm trà vào tách của tôi "Khi còn nhỏ, tôi không biết bà ấy làm những gì, đi đến đâu. Nhưng mà, bà ấy là một nhà sưu tầm, có lẽ vậy"

Việc bà ấy là một nhà sưu tầm xem ra chẳng liên quan gì đến cây đua phép cả. Sẽ hợp lý hơn nếu bà là một nhà nghiên cứu hoặc chế tạo gì đó, vì cãy đũa phép giống của tôi không hề có giá trị sưu tầm.

Sau một hồi xin xỏ, Theodore mới mở cửa cho tôi vào phòng của phu nhân Nott. Biệt thự của các phù thủy thường có gia tinh dọn dẹp, nên trừ một số chỗ được phủ vải trắng thì ung quanh vẫn khá gọn gàng sạch se, không hề có một số loài động vật hoang dã nào đó như ruồi muỗi, kiến gián này nọ, thậm chí khiến tôi có cảm giác như chủ nhân của nó chỉ đơn thuần biến mất khỏi cuộc đời, chứ không phải trải qua một cái chết đau đơn như tôi suy ra từ lời kể của Theodore.

Bernice Nott khi còn sống là nhân viên ban Quy Chế Sinh Vật Huyền Bí, nếu tôi không nhầm. Vì vậy trong này có kha khá tài liệu về công việc thường ngày của bà: văn kiện, báo cáo, biên bản đều đủ hết. Tuy nhiên, vật phẩm trang trí không nhiều và cũng không quá đặc biệt so với một nhà sưu tầm khá giả.

"Chỉ đơn giản thế này thôi ?" Tôi thất vọng, vọc qua mớ tài liệu "Không có bất kỳ manh mối gì cả ?"

"Đáng tiếc là vậy đó" Hắn trả lời "Kể cả khi đây là nhà của tôi, tôi vân không biết chính xác phòng trưng bày của mẹ tôi nằm ở đâu...Ha, nực cười nhỉ ?"

"Đề án...số 390...nghiên cứu quân đội hóa quái năm chân ?"  Tôi bỏ qua lời nói của hắn, tiếp tục xem xét giấy tờ, cuối cùng dừng lại ở tập tài liệu đáng ngờ nhất, có biểu tượng hình tam giác ở góc bìa. 

Hội Thiên Nhãn.

Tôi nhìn qua Theodore , lo ngại. Dù biết Agatha Jones quan hệ rộng, nhưng việc Bernice Nott làm việc cho bà ta, tôi có chút không  ngờ tới. Trong trường hợp tốt nhất, bà ấy chỉ đơn thuần hợp tác với Jones và không hề liên quan gì đến chồng con, còn ngược lại, bà ấy có thể là cốt cán của hội Thiên Nhãn. Cái đáng tiếc nhất là, trong ba tháng hè ở trụ sở hội Thiên Nhãn hồi 1994, tôi không biết trước mà sao chép tài liệu về nhân sự của chúng, dẫn đến sự bị động như bây giờ đây.

Tôi mở tập tài liệu ra.

"Mục tiêu nghiên cứu thuần hóa-sử dụng quái năm chân và các sản phẩm liên quan làm công cụ chiến đấu...Dự đoán kinh phí tối thiểu 1300 galleons , tương đương 325000 đô la My..."

"Điên rồ" Theodore nhìn tôi lật hàng loạt trang chư đánh máy được sửa chi chít "Họ nghĩ làm cách nào mà quy chế được số lượng lớn quái năm chân như vậy ?"

"Ờm...tôi không biết nữa" Tôi ậm ừ "Quái năm chân có tính kháng phép, vừa khó khắc chế vừa có thể giết người, nhưng răng và lông của chúng có thể dùng làm lõi đua phép"

Nói chung, đây là một kế hoạch ngoài sức tưởng tượng của tôi. Chưa rõ đề án này đã được thông qua hay chưa, nhưng nếu đã, thi đó là một điều cực kỳ nguy hiểm. Còn nếu không, đó cũng là cái may. Vậy là đã có chút manh mối liên quan đến đũa phép của tôi,ít nhất là về phần loi. Có thể đũa phép của tôi chính là một sản phẩm thí nghiệm của phu nhân Nott, phải, vì qua lời nói của cụ Ollivander, đũa phép có lõi lấy từ quái năm chân đặc biệt mạnh mẽ. Một khi có thể khống chế số lượng lớn chúng, họ có thể sản xuất hàng loạt dưới dạng vu khí.

Chuyện này không phải do tôi nghĩ quá. Nếu họ đã dám phối hợp súng và pháp thuật, việc điên rồ như thế này hoàn toàn có khả năng.

oOo

Xem có ai nói dối ở đây nào ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play