- Bảo Bình!... Bảo Bình? Hôm nay bạn Bảo Bình không đi học sao? - Thầy giáo nghiêm giọng hỏi

      - Vâng thầy, đúng là từ sáng em chưa thấy bạn ấy! - Cô gái ngồi bên cạnh chỗ Bảo Bình đáp

      - Hử? Không thấy bạn ấy xin phép gì cả, không biết sao lại nghỉ? Reto! Thấy thầy em rất thân với bạn ấy, em có biết nguyên do không? - Thầy gặng hỏi, mắt nhìn về người con trai nhu hòa như ánh mặt trời ấm áp.

      - Em cũng không biết nữa! Có thể do bạn ấy sức khỏe không tốt! - Reto cười đáp, ánh mắt thì ném về phía Bạch Dương - Bạn học Bạch Dương và 10 bạn kia cũng rất quen thuộc với bạn Bảo Bình, còn cùng nhập học một ngày với nhau. Các cậu cũng không biết sao?

      - Ồ? Không phải bạn gái của cậu sao? Hôm qua còn đi hẹn hò với nhau, sao hôm nay lại vác mặt đến hỏi tôi? - Bạch Dương nhếch môi, lạnh nhạt nói.

     Thầy giáo bảo cả lớp trật tự chuẩn bị vào bài học mới thì một giáo viên khác đến tìm gọi đi làm vài việc. Thầy liền bảo cả lớp ở lại tự quản.

      - Bảo Bình? Là con nhỏ nào vậy? Nhập học cùng ngày mà sao tao không biết? - Song Tử vẻ mặt ngạc nhiên, vuốt tóc hỏi Sư Tử bên cạnh.

      - Hình như con nhỏ tóc xanh ý, tao cũng chả để ý! - Sư Tử ngẫm nghĩ nói.

      - Thôi thôi, kệ đi, mày nhanh lên đến tao! - Thiên Bình mất kiên nhẫn.

     Reto nghe thấy thế không khỏi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá nét mặt từng đứa. Đầu tiên Bạch Dương, sau khi đáp lời hắn thì quay sang tán tỉnh Nhân Mã, mặt đầy hứng thú như tìm được đối tượng mới, nửa phần quan tâm đến Bảo Bình cũng không có. Những đứa còn lại cũng thập phần bình thường, Nhân Mã như lúc đầu ngồi im bất động không quan tâm kẻ phiền phức bên cạnh. Sư Tử, Song Tử, Thiên Bình ngồi cách đó không xa vẫn đang vui vẻ liệt kê danh sách gái đẹp của các lớp bên. Song Ngư, Cự Giải hưng phấn đọc tiểu thuyết. Ma Kết cuối lớp chăm chú đọc sách. Thiên Yết từ đầu buổi học vẫn nằm ngủ. Kim Ngưu và Xử Nữ ngồi bàn tính về công thức nấu ăn hôm qua mới học.

     Chẳng lẽ bản thân đã quá đa nghi? Ngoại trừ tên Bạch Dương từng có hứng thú với Bảo Bình, những người còn lại hầu như chả tiếp xúc mấy, gần như không có liên quan. Mà Reto vẫn cảm thấy những người này vạn phần liên hệ với nhau, đã vậy nhập học cùng một ngày, vào đây là có mục đích nào đó, ẩn ẩn cảm thấy là nhắm vào mình. Nhưng nếu có thì Bảo Bình biệt tăm biệt tích cũng không lộ ra một tia khác lạ, lo lắng hay khó hiểu.

     Quan sát một lúc Reto liền thở dài, lấy tay xoa xoa mi tâm. Có vẻ hắn quá nghĩ nhiều rồi...

****

     Bảo Bình tỉnh lại, cơn đau ê ẩm dần tràn vào cơ thể cô. Đầu dường như bị đập vào đâu đó khiến nó hơi sưng tím lên, chân tay có vài vết nhỏ. Bản thân vốn đang yên đang lành bỗng tỉnh dậy thì đầy vết thâm tím quanh người, lại còn nằm ru rú trong một xó nhỏ của cả một căn phòng lớn. Chắc chúng phải thô bạo lắm! Bắt giam con gái thì cũng nhẹ nhàng chút, cứ vậy mở cửa quăng người ta vào vậy, xương cốt đập bộp bộp vào sàn nhà có mà ăn đủ.

     Bảo Bình toát ra vẻ mặt oán hận rồi nheo mắt nhìn quanh đánh giá căn phòng. Căn phòng có nội thất khá... Không có cả một món đồ trang trí! Xung quanh cô vẻn vẹn bốn bức tường và một cửa ra vào. Mà nhìn mặt bọn chúng khô khan thiếu thẩm mỹ vậy thì cô cũng không quá mong chờ. May thay không nhốt cô vào mấy cái kiểu như hắc lao trong chuyện tình cảm, nhà giam trong phim hay chuồng thú trong phim truyền hình cẩu huyết là cũng sang rồi!

     Đứng lên vận động lại chân tay, xương cốt, chuẩn bị suy nghĩ thực hiện các kế hoạch tẩu thoát thì Bảo Bình nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện nho nhỏ. Bất đắc dĩ cô đành rúc lại vào xó kia rồi điều chỉnh tư thế ổn định để 'ngất' tiếp.

      - Lão Reto kia nói 'con mồi' lần này đặc biệt, không được hành xử giống các lần trước. Tôi hỏi lão vì sao nhưng lão chưa chịu khai, chờ lão về lại hội sẽ nói!

      - Hừ! Chỉ là đám đàn bà ẻo lả thì có gì đặc biệt? Cùng lắm con nhỏ đấy tinh ranh hơn chút, cậu ta cứ là thích ra vẻ thần bí. Bắt mấy đứa con gái thì chỉ cần kêu vài anh em bắt về là được, cứ dùng mấy cái trò mèo thì bao giờ mới xong? - Giọng nói lạnh lùng khác

      - Không không! Horu nhà mình vậy là chưa hiểu rồi, đâu phải mọi thứ đều giải quyết dễ dàng bằng vũ lực được. Đây còn lại toàn các em gái nhỏ nhoi yếu đuối, chúng ta đấng mày râu thì phải nhỏ nhẹ yêu thương. Lão Reto là dùng trí, dùng sắc để thuần phục, dụ dỗ con mồi. Chậm nhưng mà chắc. Chú em cần học hỏi nhiều! - Người còn lại tiếp tục lắc đầu nói

      - Cái gì mà dùng sắc? Có mà cái bản mặt trời đánh! - Horu bĩu môi. So về sắc đẹp hắn và Reto luôn kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn ai. Nhưng cách thức làm việc của hai người luôn bất đồng. Hắn trước giờ xử lí mọi việc bằng sức mạnh, năng lực. Reto thì dùng vẻ ngoài, lời ngon ngọt. Nhưng trong hội, luận về cấp bậc, hắn luôn thấp hơn Reto nên cũng không so đo quá nhiều mặc dù trong lòng hơi bất mãn.

     "Cạch!" Hai người con trai mở cửa bước vào phòng. Đập vào mắt là thân hình thon thả của người con gái, làn da mịn màng trắng nõn đã có vết xanh tím, quần áo hơi xộc xệch, mái tóc xanh mượt xõa ra, đôi mắt tinh anh giảo hoạt khi nhắm lại khiến khuôn mặt tăng thêm mấy phần đáng yêu. Nhìn qua tổng thể có mị lực rất thu hút người nhìn.

      - A! Lúc gặp ở cửa không để ý nha, không ngờ trông xinh đẹp như vậy. Cũng có 5,6 phần không giống chúng ta lắm! Lần này lão Reto chọn người đặc biệt tốt hơn mọi lần đấy! - Chàng trai có giọng nói hào sảng, khuôn mặt thanh tú mang theo vài phần phong lưu, bỡn cợt vuốt cằm tỉ mỉ đánh giá

     Nếu không ở trong tình cảnh này thì Bảo Bình sẽ thập phần vui vẻ nhận lời khen, nhưng giờ cô chỉ muốn mau ra khỏi đây thôi! Cái tên bắt mình lại ở cửa này, mở miệng ra một câu là con mồi, hai câu cũng là con mồi! Chúng nó định ăn thịt róc xương uống máu hay là gì cô vậy a?

      - Xinh đẹp tới mấy rồi thì cũng thành mấy cái xác khô cằn thôi! - Horu nhàn nhạt nói

      - Vậy vô tâm quá a, thôi thì lúc xong rồi thì bảo Reto tặng cho tôi giải sầu. - Người con trai ấy vừa nói vừa tới gần quan sát Bảo Bình, theo bản năng vươn tay sờ vào da thịt mềm mại trắng nõn ấy.

     A cái thằng trời đánh, nhân lúc bà ngất mà ăn đậu hũ của bà!

      - Ringo! Chờ xong việc thì muốn làm gì thì làm!

     Phía sau vọng lại giọng, người con trai với đôi mắt nâu mang ý cười nhàn nhạt đứng ở cửa từ lúc nào.

      - Về nhanh vậy lão đại! - Chàng trai giọng nói hào sảng ấy chính là Ringo.

      - Mang người theo, làm thôi!

     Reto đáp lời, mắt nhìn về người nằm dưới đất, đột nhiên nở nụ cười. Horu hiểu ý liền đi tới vác Bảo Bình trên vai. Ba người bước ra khỏi phòng. Ringo phân phó bốn tên canh gác bên ngoài đi theo.

     Bảo Bình bị xách lên như xách heo, tư thế vô cùng khó chịu. Cảm thấy tên Horu vác mình đi một đoạn rồi dừng lại, tay kia đưa lên 'cạch' một tiếng đi vào.

     Horu không chần chờ thả Bảo Bình xuống nền đất. Mẹ nó, chúng bay tưởng bà đây là đồ vật chắc? Cảm giác đau đớn và lạnh lẽo ùa tới nhưng cô vẫn phải gắng gượng.

      - Còn giả bộ đến bao giờ? Mau tỉnh lại đi! - Reto cười nói

     Hóa ra hắn phát hiện rồi... Bảo Bình đành mở mắt, ngồi dậy nhìn xung quanh. Trước mặt là bản mặt không có độ ấm của Horu, vẫn là gương mặt ôn hòa của Reto khiến cô nhìn mà chán ghét. Tên còn lại thì khuôn mặt tuyệt đẹp, cặp mắt linh động nhìn theo từng cử chỉ của cô rồi tò mò nhìn cô từ trên xuống dưới, mái tóc rối bời không gợi cảm giác lôi thôi lếch thếch mà tô điểm cho vẻ đẹp của hắn. Bảo Bình hơi thất thần, tên Ringo này so với tên Reto còn ưa nhìn, thuận mắt hơn.

     Nhanh tỉnh táo lại, Bảo Bình đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng hơi tồi tàn, vật dụng trang trí cũ kĩ cổ kính dính bụi. Xung quanh các vết nước ẩm ướt không nhìn rõ vì căn phòng chỉ có một ánh đèn mập mờ. Một mùi hương hơi tanh tưởi xộc vào mũi. Cả căn phòng ngập chìm trong u ám và quỷ dị.

      - Mấy người định làm gì? - Bảo Bình hỏi, ánh mắt chứa hàn ý

      - Sao đôi mắt xinh đẹp như thế lại hung ác vậy? Yên tâm đi, bọn tôi nhẹ nhàng lắm! Cũng không có ác ý gì. - Ringo an ủi. Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, Bảo Bình còn không nếm thử quả cầu khiến con người thân thể đau nhức, nghẹt thở, khó chịu kia chắc sẽ tin sái cổ!

      - Tôi không phải con ngốc, sao lại tin lời mấy người? Muốn làm gì thì nói thẳng, dùng hình tra tấn thì cứ làm đi! - Bảo Bình hồi huấn luyện trong tổ chức, mấy cái loại dùng hình dã man đều lĩnh ngộ qua nên giờ không hề thấy sợ. Cô cũng muốn biết, bọn người của cái thế giới này có những gì lợi hại?

      - Mạnh miệng lắm! Dùng hình thì có là gì? Bắt đầu đi!

     Horu cười đầy trào phúng...

_______

  Tác giả đang ở Thanh Hóa, thỉnh thoảng hay cúp điện, kết nối wifi thất thường do mưa bão nên không đăng đúng hạn được :((

  Tối nay Thanh Hóa không mưa như Nam Định, cũng không nắng nhẹ chan hòa như miền Nam mà đón bão tố và biển động @@

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play